Đột nhiên phòng khách trở nên yên lặng.
Sáng sớm, ngoài cửa có tiếng sột soạt và tiếng hàng xóm đi lại nói chuyện.
Thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng nhạc phim của bộ phim hoạt hình cho trẻ con xem ở nhà đối diện, hơi thở cuộc sống dày đặc.
Tai Bác Mộ Trì giật giật, vừa để ý những tiếng đó, vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
“À.” cô chống cằm, lông mi nhấp nháy nhấp nháy: “Sao anh không nói gì?”
“À?” Phó Vân Hành lặp lại, mở mắt nhìn cô: “Anh không nói gì à?”
Bác Mộ Trì ngượng ngùng: “Có đấy. Đây chẳng phải là do nãy giờ anh không nói gì à?”
Phó Vân Hành nhìn cô, đôi mắt sáng rực làm người nào đó không thể bỏ qua được.
Mới đầu Bác Mộ Trì còn có thể chống đỡ, nhưng mà dường như ánh mắt khi anh nói chuyện lại khiến cô không thể chịu được.
Ngẫm nghĩ một lát, cô mấp máy môi, ậm ờ hỏi: “Anh nhìn cái gì thế.”
“Nhìn em.” anh hơi dừng lại, nâng mắt lên rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Nhìn chỗ bị anh đánh.”
Bác Mộ Trì: “...”
Cô nghẹn lại, ngước mắt lên trừng anh.
Vẻ mặt của Phó Vân Hành lạnh nhạt, như đang thực sự xem xét lời cô nói: “Anh không chế lực cũng tốt nhỉ?”
“...” Bác Mộ Trì mấp máy môi, chưa kịp nói ra, tiếng anh lẩm bẩm đã truyền đến: “Không thấy bị sưng.”
“Phó Vân Hành!” Bác Mộ Trì không thể nhìn được nữa, thở hồng hộc gọi tên anh: “Anh thực sự muốn đánh em à?”
Phó Vân Hành nhìn dáng vẻ trợn tròn mắt của cô, trông căng thẳng thì căng thẳng nhưng lại có vẻ chẳng căng thẳng. Anh hơi nhếch môi dưới, đẩy ly nước ở bên cạnh sang tay cô: “Hửm?”
Lông mày anh nhướng lên: “Vẫn còn nhớ tên anh đấy.”
Bác Mộ Trì không nói gì. vừa buồn cười vừa tức giận lẩm bẩm: “Anh biết em lừa anh rồi chứ gì.”
“Đúng thế.” Phó Vân Hành trả lời.
Biết rõ là cô đang lừa anh, thế vì sao vẫn phối hợp để diễn với cô?
Phó Vân Hành không biết đáp án, nhưng nhìn dáng vẻ khéo léo xảo quyệt của cô bây giờ, thấy cũng có ý nghĩa.
Bây giờ, Bác Mộ Trì không biết nói gì cho phải.
Cô nhìn gương mặt đối diện một lúc lâu, quyết định bản thân phải ăn sáng thật ngon trước đã.
Ăn sáng xong, Bác Mộ Trì nhìn về phía Phó Vân Hành: “Ngày hôm nay anh định dành để nghỉ ngơi à?”
Phó Vân Hành: “Buổi tối anh có lịch trực.”
Bác Mộ Trì nhíu mày, gật nhẹ đầu: “Vậy em về chỗ của chị Tinh Tinh trước.”
Đợi đến lát nữa cô còn muốn đến chỗ sân trượt tuyết, buổi chiều cô mới có thời gian để tự do vui chơi.
Phó Vân Hành biết rõ điều đó, nhìn bộ trang phục cô đang mặc trên người: “Chờ anh một lát.”
Sau khi nhìn Phó Vân Hành đi vào phòng, Bác Mộ Trì lấy điện thoại ra, trả lời hai tin nhắn của Trần Tinh Lạc, người đang lo lắng cho cô.
Vừa gửi đi, Phó Vân Hành đã thay đồ ra.
Nhiệt độ dần dần tăng lên, thời tiết bây giờ là lúc thích hợp nhất để mặc quần áo ổn nhất, cũng là lúc thoải mái nhất.
Phó Vân Hành tiện tay lấy một cái áo hoodie kèm mũ màu đen, phối hợp với quần bò màu xanh đậm, trông có vẻ gọn gàng, nhìn dưới ánh nắng như đang nhìn một sinh viên.
Bác Mộ Trì biết Phó Vân Hành luôn là người biết cách ăn mặc, mẹ anh là nhà thiết kế sườn xám, không chỉ hiểu biết mình vấn đề về sườn xám thôi đâu, nên mưa dầm thấm đất, anh sẽ có phong cách ăn mặc hơn mấy chàng trai trẻ bình thường.
Chí ít là ở vấn đề màu sắc, anh có trực giác nhạy bén, tuy không cố gắng trong cách ăn mặc nhưng cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn so với những bộ quần áo mà người bên ngoài mặc.
Chẳng qua Bác Mộ Trì cũng phải thừa nhận là với chiều cao và ngoại hình của Phó Vân Hành thì cho dù anh có khoác vải bố vẫn đẹp.
Để ý đến ánh mắt dò xét của cô, Phó Vân Hành liếc nhẹ cô: “Sao thế?”
“Không có gì.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Anh muốn đưa em đi à?”
Phó Vân Hành gật đầu.
Thấy thế, Bác Mộ Trì cũng không từ chối.
Chẳng qua là cô không thể ngờ rằng Phó Vân Hành lại gọi xe đưa cô đi.
-
Sau khi ngồi trên xe taxi, Bác Mộ Trì nghi ngờ nhìn anh: “Sao anh không lấy xe?”
Hỏi xong vấn đề ngu ngốc này, cô mới nhớ ra là xe của Phó Vân Hành đang ở chỗ của Trần Tinh Lạc.
Thấy vẻ mặt phản ứng lại của cô, Phó Vân Hành trầm giọng nói: “Xe đang ở chỗ của Trần Tinh Lạc.”
“Em nhớ ra rồi.” Bác Mộ Trì hơi lúng túng, mở mắt nhìn sang chỗ khác: “Nên là anh đi lấy xe sau đó tiện thể đưa em về đúng không?”
“...”
Phó Vân Hành sửa lại mạch suy nghĩ trong lời nói của cô, thấp giọng nói: “Có gì khác nhau à?”
“Có đấy.” Bác • tính toán chi li • Mộ Trì nghiêm túc nói: “Anh vì xe mới tiện thể đưa em đi, mà nếu xe không ở chỗ của chị Tinh Tinh thì anh cũng sẽ chẳng đưa em đi đúng không?”
Phó Vân Hành hơi nghẹn lại, day lông mày: “Không phải.”
“Không phải là sao?” Bác Mộ Trì đưa đầu ra trước mặt anh.
Phó Vân Hành thấy cô không hề thoa bất kỳ một loại trang điểm làm trắng mặt nào, hơi ngẩn ra: “Xe có ở bên đó hay không thì anh cũng sẽ đưa em về.”
Anh chỉ đang trần thuật lại một sự thật thôi.
Lông mày của Bác Mộ Trì hơi nhướng lên, không nhanh không chậm nói “à”: “Thế à.”
Cô làu bà làu bàu: “Anh chỉ lo em mới sáng sớm đã đi gọi xe, nhỡ bị bác tài bắt cóc đi thôi.”
“...”
Tài xế lái xe taxi luôn ngồi nghe cuộc trò chuyện của hai người không thể nhịn được nữa, nói: “Cô à, chúng tôi không xấu xa thế đâu.”
Bác Mộ Trì sửng sốt, có hơi lúng túng.
Cô quên mất việc không chế giọng: “Chú à.”
Cô lúng túng cười, nhẹ giọng nói: “Cháu không nói đến chú đâu, ý cháu là trước đây cháu từng thấy vài án mạng, với lại –” cô đưa mắt nhìn sang Phó Vân Hành, bảo anh nói chuyện giúp cô. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Nhận được ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của cô, trong đôi mắt của Phó Vân Hành hiện lên ý cười: “Cô ấy không có ý đó đâu ạ.”
Giọng nói của anh mát lạnh trầm thấp, giọng điệu bình tĩnh, khi nghe vô cùng có sức thuyết phục: “Cô ấy chỉ hơi nghịch ngợm thôi.”
Khi lời này được phát ra, tai của Bác Mộ Trì có hơi ngứa.
Cô nhìn chằm chằm vào Phó Vân Hành một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi lúc anh không chú ý. Sao người này có thể trêu cô bằng một cách vô hình vậy chứ.
Bác tài xế cười: “Chẳng qua là lòng phòng bị không thể