Hai người giằng co mãi, Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm vào Phó Vân Hành, giọng điệu không được vui vẻ hỏi: “Ý của anh là chỉ có mẹ nuôi mới hỏi vấn đề giống em?”
“…”
Phó Vân Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên của cô, cảm thấy dáng vẻ thở phì phò vô cùng đáng yêu.
Đáy lòng anh khẽ lung lay, dời mắt nói: “Có hơi giống.”
Đột nhiên Bác Mộ Trì không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cô tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, hừ nhẹ nói: “Đi đây.”
Cô không thèm quan tâm đến cùng anh muốn tìm người yêu ở đâu nữa.
Dù bất kể có tìm ở đâu, người yêu của anh cũng sẽ là cô. Chút tự tin ấy, Bác Mộ Trì vẫn phải có.
Nếu mà không phải, vậy cô…
Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ, vậy thì hình như cô cũng bó tay, cũng không thể ép buộc Phó Vân Hành.
Lúc tự hỏi cô sẽ có những biểu cảm nhỏ, lúc thì là tự tin, lúc thì cau này, giống như đang phiền não vì điều gì.
Phó Vân Hành nhìn thấy, trong con mắt hiện lên ý cười.
Dù anh không rõ nguyên do sao Bác Mộ Trì cố tình hỏi như vậy, nhưng có lẽ có thể đoán được cô muốn làm gì. Nói tóm lại không phải chuyện gì tốt.
Buông mấy lời độc ác với Phó Vân Hành xong, Bác Mộ Trì thật sự xách túi chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi ra ngoài, Phó Vân Hành nhắc nhở cô, “Đeo khẩu trang.”
Bác Mộ Trì: “…”
Đeo khẩu trang xong, Bác Mộ Trì đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi phòng, cô đã nhìn thấy vị bác sĩ vừa mới đẩy cửa vào kia.
Lúc Thúc Chính Dương đứng trước cửa phòng, trong tay còn cầm tài liệu của một ca bệnh.
Nghe được tiếng động, anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang đi ra.
Bác Mộ Trì có phần ngượng ngùng, gật đầu với anh ấy.
Thúc Chính Dương cười, nghiêng đầu nhìn Phó Vân Hành ở phía sau, “Xin chào, anh là Thúc Chính Dương.” Anh ấy giới thiệu: “Đàn anh của Vân Hành.”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, đôi mắt cong cong: “Em là hàng xóm của Phó Vân Hành.”
Bây giờ ở bên ngoài cô đều giới thiệu bản thân như vậy.
Nghe vậy, Thúc Chính Dương nhướn mày, cười nhạo hỏi Phó Vân Hành, “Khi nào thì Vân Hành có một cô em gái hàng xóm xinh đẹp như vậy, sao bọn anh cũng không biết.”
Phó Vân Hành “Ừ” một tiếng, “Các anh không hỏi.”
Lời này của anh vừa thẳng thắn vô tư vừa hợp tình hợp lý.
Thúc Chính Dương: “…”
Anh ấy nghẹn lời, còn định nói gì đó, Phó Vân Hành đã cắt ngang lời của anh ấy trước, nghiêng đầu nói với Bác Mộ Trì: “Đi thôi.”
Bác Mộ Trì ngẩn ngơ, “Đi đâu?”
“Không phải muốn đi về?” Phó Vân Hành liếc mắt một cái, “Đưa em tới cổng.”
Bác Mộ Trì kịp phản ứng lại, từ chối nói: “Không cần, em nhớ đường nên có thể tự đi.”
Phó Vân Hành không hé răng, nhưng ánh mắt lại dạo một vòng trên người cô.
Bác Mộ Trì bó tay, uyển chuyển nói: “Anh nên đi làm rồi?”
Phó Vân Hành còn chưa trả lời, Thúc Chính Dương vẫn chưa rời đi lại khoát tay cười nói: “Vẫn chưa tới giờ, em để cậu ấy đi tiễn đi, nếu không thì cậu ấy sẽ đứng ngồi không yên nửa tiếng mất.”
Bác Mộ Trì: “…”
Phó Vân Hành: “…”
“Đi thôi.” Phó Vân Hành thản nhiên nói.
-
Hai người đi thang máy xuống tầng.
Lúc này trong thang máy có rất nhiều người, còn có rất nhiều bác sĩ y tá tan làm. Lúc nhìn thấy Phó Vân Hành, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi anh.
Bác Mộ Trì đứng ở trong một góc nhìn, bỗng phát hiện mặc dù tính tình của Phó Vân Hành lạnh lùng, nhưng hình như ở bệnh viện anh cũng không thiếu bạn bè đồng nghiệp.
Thậm chí ai nhìn thấy anh cũng cười khách khách, chủ động nói chuyện phiếm cùng anh.
Anh không thích nói chuyện nhưng giỏi lắng nghe. Chờ người nói xong rồi oán giận xong, anh mới có thể đưa ra kiến nghị mà bản thân cảm thấy hiệu quả, lời ít ý nhiều nhưng nói trúng tim đen.
Vào lúc này anh đang tỏa sáng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Ra khỏi thang máy, đối phương còn muốn trao đổi thêm với anh.
Phó Vân Hành hơi dừng lại, nói thật nhỏ: “Bác sĩ Lâm.” Giọng nói của anh điềm đạm, chỉ chỉ Bác Mộ Trì ở một bên, “Tôi còn phải tiễn bạn về, tối nay tìm anh nói chuyện?”
Người được gọi là bác sĩ Lâm hơi sửng sốt, lúc này mới chú ý tới Bác Mộ Trì bên cạnh đi theo Phó Vân Hành, anh ấy cười cười, áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, không chú ý.”
Anh ấy vỗ bả vai Phó Vân Hành, “Vậy sau này nói chuyện tiếp.”
“Được.” Phó Vân Hành gật đầu: “Anh đi thong thả.”
“…”
Sóng vai với Phó Vân Hành đi ra bệnh viện, Bác Mộ Trì nhìn anh, “Bác sĩ Tiểu Phó.”
Phó Vân Hành nhìn đôi mắt gian xảo của cô, khẽ nhướng mày, tâm trạng vui vẻ nói: “Em Đâu Đâu.”
Lỗ tai Bác Mộ Trì nóng lên, có hơi chống đỡ không nổi, “Anh gọi em làm gì?”
Phó Vân Hành nhìn cô với vẻ mặt vô tội, giống như muốn nói…..không phải em gọi trước sao?
Bác Mộ Trì ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi, “Nhân duyên của anh ở bệnh viện cũng tốt đấy.”
“Bình thường.” Phó Vân Hành trả lời.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, quyết định kết thúc cuộc nói chuyện với anh.
Im lặng đi đến cổng bệnh viện, Phó Vân Hành gọi xe taxi cho cô, còn tiện thể nhớ luôn biển số xe.
Mở cửa xe cho Bác Mộ Trì xong, anh dặn dò hai câu, “Về đến nhà thì nói một tiếng với anh, chuyện của Trần Tinh Lạc, em bảo chị ấy chọn rồi gửi mấy đoạn kịch bản cho anh, rảnh thì anh nhìn xem.”
Bác Mộ Trì gật đầu, “Em biết rồi..”
Cô ngước mắt nhìn anh qua cửa kính xe, nhìn khuôn mặt tuấn tú ẩn dưới bóng đêm của anh, chớp chớp mi, “Anh trở về đi.”
Phó Vân Hành lên tiếng trả lời, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, ngón tay vô thức cong lên rồi búng vào trán cô: “Chú ý an toàn.”
Nhìn bóng dáng của Phó Vân Hành biến mất ở cổng bệnh viện, Bác Mộ Trì cố tình sờ trán một cái.
Nơi bị anh chạm vào đang mơ hồ nóng lên.
Sao trước kia cô không phát hiện mình nhạy cảm thế?
Bác Mộ Trì đang suy nghĩ miên man, tài xế ngồi trước nhìn cô qua kính chiếu hậu trong xe, cười ha hả nói: “Cô gái trẻ, bạn trai cháu rất cẩn thận.”
“…” Bác Mộ Trì sửng sốt, cười nói: “Anh ấy vẫn chưa phải bạn trai của cháu.”
“Không phải?” Tài xế kinh ngạc, “Xin lỗi xin lỗi.”
“Không sao ạ.” Khóe môi dưới lớp khẩu trang của Bác Mộ Trì cong lên, tự tin nói: “Có điều sớm muộn cũng là của cháu.”
Tài xế bị cô chọc cười, “Vậy phải nắm cho chắc.” Ông ấy nói chuyện với Bác Mộ Trì, “Hiện giờ chàng trai cẩn thận như thế không còn nhiều.”
Bác Mộ Trì “Ừ” một tiếng, nghĩ tới lời dặn dò của Phó Vân Hành, mỉm cười đồng ý: “Chắc chắn cháu sẽ nắm thật chắc.”
Cô xoa xoa cái trán, lấy điện thoại ra nhìn gương mặt của mình.
Ừ. Nói là tràn đầy tình yêu cũng không quá.
Bác Mộ Trì buồn cười vì suy nghĩ của mình, tự mình nở nụ cười.
-
Mấy ngày sau, Bác Mộ Trì cũng không tiến thêm một bước nào, mỗi sáng đều rèn luyện, buổi chiều ở nhà Trần Tinh Lạc xem kịch bản giúp cô ấy, sau đó đưa ra ý kiến chuyên ngành của mình về phương diện trượt tuyết. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Cô nói chuyện với biên kịch cũng khá thuận lợi, không đến mấy ngày, tất cả các bộ phận cô phụ trách đã xong xuôi.
Hôm nay là thứ sáu, sau khi rời khỏi sân trượt tuyết, Bác Mộ Trì quyết định đến tìm Đàm Thư ăn cơm trưa.
Mấy ngày nay Đàm Thư bị công việc bóc lột, ngày nào cũng gửi cảm xúc phẫn nộ cho Bác Mộ Trì, la hét không làm, người nào thích công việc này thì người đó làm.
Cô cảm thấy mình phải đi cứu vớt người chị em này.
Nhìn thấy cô xuất hiện, Đàm Thư giống như nhìn thấy đấng cứu thế.
“Đâu Đâu.”
Cô ấy cầm lấy tay Bác Mộ Trì, vẻ mặt nghiêm túc, “Cậu nguyện ý nuôi tớ không?”
Bác Mộ Trì dở khóc dở cười, “Cậu từ chức đi.”
Cô thẳng thắn nói: “Tớ nuôi cậu.”
Nghe nói vậy, Đàm Thư cảm động “khóc lóc”. Chỉ là một lúc lâu sau, cô ấy cũng không thể rớt một giọt nước mắt.
“Haiz.” Đàm Thư từ bỏ giãy giụa, nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài mà hâm mộ không thôi, “Thời tiết tốt thế này, tớ lại chỉ có thể ở trong phòng làm việc chờ bị bóc lột áp bức, cậu nói xem có phải hơi quá đáng hay không?”
“Đúng vậy.” Bác Mộ Trì phụ họa lời của cô ấy, trầm tư một lúc rồi nói, “Vậy cậu có muốn đến chỗ nào chơi không?”
Ánh mắt Đàm Thư sáng lên.
Bác Mộ Trì cười: “Không phải lúc trước bảo đi chơi xuân à? Ngày mai là cuối tuần, chúng ta có thể đi một chuyến.”
“Nhưng ngày mai tớ còn phải tới công ty thêm nửa ngày.” Đàm Thư uất ức nói.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, chống cằm nhìn cô ấy, “Vậy buổi chiều?”
“Buổi chiều đi đâu?”
Thật ra Bác Mộ Trì cũng không biết, cô đi chỗ nào cũng được, chỉ cần không