Những bông tuyết vụn vặt còn đang bay trên sân trượt tuyết, ánh mặt trời ban trưa vô cùng chói mắt, lập lòe dưới bầu trời xanh mây trắng, ánh sáng chói mắt phủ trên đỉnh đầu anh, tạo thành một vòng sáng nho nhỏ, khiến đường nét khuôn mặt của anh trông càng lập thể và có chiều sâu hơn.
Khi anh nhìn Bác Mộ Trì, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, bày tỏ mọi suy nghĩ của mình qua ánh mắt.
Thuận lợi cho cô liếc trộm, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nói xong câu đó, anh cũng không sốt ruột thúc giục cô trả lời.
Anh im lặng rũ mắt nhìn cô, hàng lông mi đen nhánh vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Bác Mộ Trì khẽ ngẩn ra, dịch tầm mắt khỏi ánh mắt của anh, sau đó nhìn xuống dưới, dừng trên đôi môi trông vô cùng mềm mại của anh.
Cô thoáng khựng lại, lại kéo lực chú ý lên đôi mắt của anh, mắt đối mắt với anh.
Ngay trong khoảnh khắc này, Bác Mộ Trì thật sự có hơi bối rối.
Cô đã từng đoán, thậm chí từng mong đợi Phó Vân Hành theo đuổi mình. Nhưng cô không ngờ nó sẽ tới nhanh như vậy, thậm chí anh còn nói thẳng ra với cô như vậy.
Bỗng nhiên, Phó Vân Hành lại khom lưng lần nữa, hơi thở ấm áp tới gần gò má cô.
Lông mi của Bác Mộ Trì run rẩy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi anh sát tới gần. Cô lấy lại tinh thần, lông mi chớp chớp: “Anh không sợ…”
Cô trầm ngâm một lát: “Mình cảm nhận sai hay sao?”
Thật ra Bác Mộ Trì cũng không muốn hỏi câu này, bọn họ đều là người trưởng thành, sao lại không rõ tình cảm mình dành cho đối phương là tình bạn hay tình yêu.
Nhưng cô là một người cẩn thận, vẫn muốn hỏi thêm một câu như vậy đề phòng lỡ như.
Nghe cô hỏi vậy, Phó Vân Hành khẽ nâng mắt, thấp giọng nói: “Em có muốn anh lặp lại một lần nữa không?”
“Hả?” Bác Mộ Trì kinh ngạc.
Phó Vân Hành nâng tay, vén lọn tóc bị gió thổi dính trên gò má cô ra sau vành tai: “Tỏ tình.”
Anh đang hỏi cô rằng có cần anh lặp lại lời tỏ tình của mình một lần nữa hay không? Phải chăng chỉ có như vậy thì cô mới có thể tin rằng anh không cảm nhận sai.
Bác Mộ Trì thoáng khựng lại, hai má bắt đầu nóng lên.
Cô mím môi dưới, nhìn vào ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của anh, mơ màng lẩm bẩm: “Nếu anh muốn nói thì em cũng sẽ không ngăn cản anh.”
“…”
Phó Vân Hành buồn cười nhìn cô, giơ tay nhéo nhéo mũi cô: “Em cố ý đúng không?”
“Là anh hỏi mà.” Bác Mộ Trì kiềm chế trái tim đang đập loạn nhịp trong ngực mình, giả vờ bình tĩnh nói: “Chứ có phải là em ép anh đâu.”
Phó Vân Hành cứng họng, nghiêng đầu bật cười.
Anh kéo lại lực chú ý, lúc đang định thật sự tỏ tình lại lần nữa thì Bác Mộ Trì bỗng nói: “Anh muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, nhưng mà…” Nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ kia của Phó Vân Hành, cô lặng lẽ nuốt câu “Em không phải là người anh muốn theo đuổi là theo đuổi được” vào trong, đổi thành: “Em không chắc anh mất bao lâu để theo đuổi được em.”
Phó Vân Hành cười khẽ, cong khóe môi: “Được.”
Anh vỗ vỗ đầu Bác Mộ Trì: “Đồng ý muộn một chút cũng không sao.”
Bác Mộ Trì ngẩn ra: “Hả?”
Bây giờ người theo đuổi còn có yêu cầu này nữa à?
Phó Vân Hành liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh thu hồi ý cười trong đôi mắt, chậm rãi nói: “Em Đâu Đâu của chúng ta xứng đáng được theo đuổi lâu một chút.”
.
Quay về khách sạn từ khu trượt tuyết, Bác Mộ Trì vẫn cảm thấy mình như đang bay.
Nếu không phải cô đang dẫm lên sàn nhà rắn chắc, có lẽ cô còn có thể sinh ra ảo giác như mình sắp bay lên tới nơi.
Sau khi nhận thức được suy nghĩ ngốc nghếch này của bản thân, cô lập tức dừng lại.
Trình Vãn Chanh trộm liếc cô vài lần, rồi lại nhìn Phó Vân Hành thi thoảng lại nở nụ cười đầy nuông chiều với cô, hình như đã nhận ra điều gì đó.
Cô ấy suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bác Mộ Trì.
Trình Vãn Chanh: “Chị Đâu Đâu.”
Điện thoại rung lên, Bác Mộ Trì kéo suy nghĩ đang bay bổng của mình về chỗ cũ. Cô click mở rồi nhìn qua, quay đầu nhìn về phía Trình Vãn Chanh bên cạnh.
Hai người khẽ chớp mắt, Bác Mộ Trì trả lời cô ấy bằng một dấu chấm hỏi.
Trình Vãn Chanh: “Chị nhặt được báu vật ở sân trượt tuyết à?”
Bác Mộ Trì lập tức hiểu ra cô ấy đang nói tới nụ cười trên mặt mình, cô hơi tém tém lại, mím môi thành một đường thẳng, rũ mắt trả lời: “Cũng gần như thế.”
Trình Vãn Chanh: “?”
Bác Mộ Trì: “Sau này sẽ nói cho em nghe.”
Trình Vãn Chanh nhướng mày, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người, sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”
Dù sao sớm muộn gì cũng biết, cô ấy cũng không vội.
Bốn chàng trai đều rất ga lăng, đưa Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh về phòng rồi mới rời đi.
Trước khi đi, Phó Vân Hành nhìn Bác Mộ Trì một cái, cuối cùng cũng không nói thêm lời gì đặc biệt.
Nhưng Khương Ký Bạch vẫn luôn cảm thấy có phản ứng hóa học nào đó giữa hai người này.
Nhưng cụ thể là gì thì anh ấy không thể nói ngay được.
Tóm lại thì tốt là được.
…
Sau khi về phòng, Bác Mộ Trì lập tức click mở WeChat của Đàm Thư, gửi khoảng mười mấy sticker đi.
Đàm Thư: “Phó Vân Hành tỏ tình với cậu rồi à?”
Bác Mộ Trì nằm trên giường lăn qua lộn lại, khóe môi cong lên: “Cậu thông minh thật đó.”
Đàm Thư: “Đậu má!!!!!”
Giây tiếp theo, điện thoại của Bác Mộ Trì thông báo cô có cuộc gọi tới.
Cô nhịn cười trốn trong chăn nghe máy, cố ý nói: “Chị Thư làm gì đó, đi làm mà không nghiêm túc gì cả.”
Đàm Thư: “…Cậu được Phó Vân Hành tỏ tình nên vui tới mức lú não luôn rồi à, tớ nhắc nhở cậu một chút, hôm nay là thứ bảy đó.”
Bác Mộ Trì nghẹn lời.
Cô thật sự quên mất.
Đàm Thư không muốn nói nhiều với cô về chuyện này, thúc giục: “Mau nói cho tớ nghe xem nào, Phó Vân Hành tỏ tình với cậu thế nào, sao anh ấy lại tỏ tình với cậu nhanh thế? Điều này không giống tính cách lạnh lùng của anh ấy chút nào.” Cô ấy tin tưởng vào sức hút của Bác Mộ Trì, nhưng điều này thật sự nằm ngoài dự đoán.
Cô ấy vốn dĩ cho rằng hai người này dù thế nào đi nữa cũng phải lề mề tới nửa năm mới có tiến triển rõ ràng.
Bác Mộ Trì suy nghĩ kỹ một lúc: “Tớ cũng cảm thấy có hơi đột ngột.”
Sau khi im lặng một lúc lâu, cô nói tiếp: “Nhưng thế này cũng đúng với tính cách của anh ấy.”
Đàm Thư không hiểu: “Nói vậy là sao?”
“Thì là…” Bác Mộ Trì nhớ lại: “Thật ra anh ấy là người có suy nghĩ gì thì sẽ thể hiện ra ngoài, có một số thời điểm anh ấy rất giống mẹ nuôi của tớ.”
Phó Vân Hành là người kiệm lời, lạnh lùng, nhưng lại rất thẳng thắn.
Bác Mộ Trì vẫn luôn biết chuyện này.
Anh sẽ xác định rất rõ ràng những thứ mình thích và không thích. Nếu điều anh không thích khiến người khác cảm thấy không thoải mái, vậy thì anh có thể sẽ không nói, nhưng nếu anh thích, anh nhất định sẽ nói.
Đây là những gì Quý Thanh Ảnh dạy anh từ khi anh còn nhỏ.
Thích cái gì thì phải biểu đạt ra, chỉ khi con thẳng thắn bày tỏ, đối phương mới có thể biết được, con mới có thể có được thứ con thích. Nếu con thích mà không nói, vậy thì sẽ không có ai biết được suy nghĩ thật lòng của