Trên môi mềm mềm, hàng mi Bác Mộ Trì run lên nhưng cô không tránh né.
Vừa mới bắt đầu, Phó Vân Hành vẫn còn khá kiềm chế, chỉ chạm lên môi cô, không có hành động quá phận nào.
Nhưng dần dần, dường như anh cảm thấy không thỏa mãn.
Môi Bác Mộ Trì bị đầu lưỡi của anh tách ra, cô hơi hé môi, trong tiềm thức mở đường cho anh.
Đầu lưỡi ướt át của anh thăm dò vào, tìm được đầu lưỡi của cô.
Trái tim Bác Mộ Trì lập tức nhảy lên tới cổ họng, giây tiếp theo sắp mất khống chế nhảy ra ngoài.
Ngoài cửa còn có tiếng nói chuyện của hộ gia đình đi ngang qua, âm thanh rất lớn, nhưng cô lại không nghe rõ đối phương đang nói gì. Tất cả sự chú ý của cô, tất cả mọi suy nghĩ đều bị người trước mặt chiếm lấy.
Quanh mũi là hơi thở mát lạnh dễ ngửi của anh khiến cô muốn tới gần theo bản năng, muốn thăm dò vào sâu hơn.
Đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, mút vào. Sự xâm lấn của anh không khiến cô có chút cảm giác khó chịu nào.
Cơ thể cô không còn nghe theo sự điều khiển của mình, ngón tay siết chặt quần áo của Phó Vân Hành, thậm chí còn phối hợp với anh, ngẩng đầu lên, để cho anh có thể hôn mình dễ dàng hơn.
Lúc hai người hôn nhau, Bác Mộ Trì vẫn mở to mắt, cô nhìn thẳng vào người trước mặt, nhìn đôi mắt đang nhìn xuống của anh, nhìn hàng mi đen như lông quạ của anh.
Đột nhiên, đầu lưỡi của cô bị hàm răng của anh cắn trúng.
Bác Mộ Trì bị đau, trừng mắt nhìn anh đầy tủi thân.
Phó Vân Hành ngậm môi cô rồi từ từ lùi về sau, nhìn chằm chằm cánh môi của cô bị mình hôn đến ửng đỏ, chấp nhận sự lên án của cô, giọng nói hơi khàn: “Cắn trúng em à?”
“...”
Biết rồi còn cố hỏi.
Bác Mộ Trì không muốn để ý tới anh nữa.
Phó Vân Hành cất tiếng cười trầm thấp, nghe là biết tâm trạng đang rất vui vẻ. Anh hơi dừng lại, sau đó lại cúi đầu tới gần cô, vui vẻ hỏi: “Chúng ta luyện nhiều hơn nhé?”
Bác Mộ Trì nhìn anh, cảm thấy không thể tin nổi: “Anh...”
Phó Vân Hành chạm vào môi cô, mê hoặc cô: “Không muốn à?”
Bác Mộ Trì không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, rõ ràng cô cảm thấy đề nghị mà Phó Vân Hành đưa ra rất mặt dày, cũng không phù hợp với cách làm việc của anh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đồng ý.
Quần áo hai người ma sát với nhau, vào ngày xuân cũng có tĩnh điện.
Anh dùng tay nâng mặt cô lên, môi cô bị anh dán lấy, suy nghĩ bị anh “khống chế”.
Không biết qua bao lâu, vào lúc Bác Mộ Trì sắp đứng không vững nữa, chân đã nhũn ra thì Phó Vân Hành mới chịu buông tha cô.
Hai người thở hổn hển, trán chạm vào nhau.
Bên ngoài vẫn còn những âm thanh xa lạ, mơ màng. Bên tai Bác Mộ Trì chỉ toàn là tiếng thở dốc, tiếng hít thở của mình và Phó Vân Hành.
Lỗ tai cô nóng hổi, cơ thể cũng nóng lên.
Người trước mặt cũng như thế, cách lớp vải mà cô cũng có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng truyền tới từ da thịt của anh.
Từ sự thay đổi nhiệt độ cơ thể, phản ứng cơ thể của hai người mà trong phòng cũng nóng dần lên.
Im lặng một lát.
Tiếng hít thở của hai người dần bình tĩnh lại.
Vì phòng ngừa Phó Vân Hành lại tiếp tục, Bác Mộ Trì dời mắt nhắc anh một câu gây mất hứng: “Anh còn chưa đói hả?”
Phó Vân Hành khựng lại, cọ qua chóp mũi cô: “Sao?”
“...”
Bác Mộ Trì hơi dừng lại, cuối cùng cũng phát hiện lời này của cô còn có ý nghĩa khác.
Cô không nhịn được, ngước mắt trừng anh: “Anh đừng lãng phí bữa tối em mua cho anh.”
Phó Vân Hành thấy dáng vẻ lúc này của cô, trái tim bị cô cào cho ngứa ngáy hơn. Anh giơ tay nhéo mặt cô, yết hầu di chuyển: “Biết rồi.”
Anh lùi về sau hai bước, nhìn cánh môi đỏ ửng của cô, cúi đầu nói: “Anh đi hâm nóng lại, em có muốn ăn không?”
“Không ăn.” Bác Mộ Trì vội vàng từ chối, chỉ nói: “Em đi rửa mặt.”
Cô có thể cảm nhận được độ nóng trên gò má mình.
Cô phải nghĩ cách để hạ nhiệt cho bản thân.
Thấy cô bước vào phòng tắm, trong con ngươi Phó Vân Hành hiện lên ý cười. Anh rũ mắt nhìn trái tim vẫn còn nhảy lên nằm ở chỗ ngực trái mà anh không thể khống chế được, lẩm bẩm một câu.
Cũng đâu cần hưng phấn thế chứ.
Mặc dù, cũng có chút.
-
Vào phòng tắm, Bác Mộ Trì vừa ngước mắt đã thấy gương mặt của mình trong gương.
Cô nhìn chằm chằm vào lỗ tai, gương mặt, cổ ửng đỏ của mình, cạn lời.
Không phải hôn có một cái thôi à? Có gì mà kích động đến thế chứ?
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên, nhưng sau này vẫn còn rất nhiều lần, cô không thể trông như chưa làm lần nào được.
Nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Phó Vân Hành lúc hôn cô, nghĩ đến sự kích động, hưng phấn, run rẩy của cơ thể khi hôn người mình thích, Bác Mộ Trì vẫn không kìm được mà che mặt nở nụ cười.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao ai cũng muốn yêu đương.
Bởi vì cảm giác khi yêu đương với người mình thích thật sự rất tuyệt vời.
......
Bác Mộ Trì loay hoay một lúc lâu trong phòng tắm rồi mới ra ngoài, lúc này Phó Vân Hành đã hâm nóng phần McDonald vốn đã lạnh xong, đặt trên bàn. Anh còn tiện tay hâm nóng một ly sữa cho Bác Mộ Trì.
Hai người nhìn nhau, Bác Mộ Trì cảm thấy gò má vừa mới hạ nhiệt của mình lại nóng lên.
Sau một lúc lâu không lên tiếng, Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm vào môi Phó Vân Hành, nói một câu không đầu không đuôi: “Em nói với mẹ là em ra ngoài xem phim.”
Phó Vân Hành không đuổi kịp suy nghĩ của cô, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Môi Bác Mộ Trì mấp máy, nhỏ giọng thì thào: “Nếu em về nhà trễ một chút, có thể nói là em xem phim xong rồi đi ăn lẩu được không nhỉ?”
Bằng không cô nên giải thích tại sao môi mình lại đỏ thế này như thế nào.
Phó Vân Hành: “...”
Anh im lặng một lát, nhắc nhở cô: “Em không được ăn lẩu.”
Bác Mộ Trì chớp mắt, chợt nói: “Đúng nhỉ? Vậy em ăn cái gì?”
“...”
Bác Mộ Trì nhìn đôi môi hồng hào của Phó Vân Hành, lẩm bẩm nói: “Mua cây son?”
Phó Vân Hành bị ý tưởng của cô chọc cười, nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại căng mọng của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, chậm rãi nói: “Chắc là cũng không được.”
Bác Mộ Trì liếc anh, trong ánh mắt tràn đầy trách móc.
Phó Vân Hành khựng lại, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Đợi một lúc xem sao.”
Anh đoán rằng, qua một lúc nữa thì sẽ hết thôi.
Bác Mộ Trì liếm đôi môi hơi tê dại: ‘“à‘ một tiếng.
Cô thật sự sợ bị Trì Lục nhìn ra, mẹ cô rất nhạy cảm ở những chuyện thế này. Mặc dù chuyện yêu đương với Phó Vân Hành cũng không phải chuyện không thể nói với phụ huynh, nhưng trước khi ra cửa cô vừa nói dối nên về nhà phải lấp liếm. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Nghĩ vậy, Bác Mộ Trì nhìn trộm Phó Vân Hành.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ không làm chuyện thế này.
“Muốn nói cái gì?” Phó Vân Hành nhận lấy ánh mắt đầy trách móc của cô.
Bác Mộ Trì trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu em gạt bố mẹ đấy.”
Nghe vậy, Phó Vân Hành nâng mắt nhìn: “Em chắc chưa?”
“?”
Bác Mộ Trì nhìn anh đầy khó hiểu, chuyện này có cái gì mà không chắc nữa.
Phó Vân Hành dừng một chút, dùng giọng nói dịu dàng để nhắc nhở cô: “Năm đó học lớp bảy, vì xem một cậu bạn chơi bóng rổ nên nói với dì Trì rằng anh chưa làm bài tập xong bị giáo viên giữ lại, em phải ở lại chờ anh về chung.”
“...”
Bỗng nhiên lịch sử đen tối bị đào lại, Bác Mộ Trì thẹn quá thành giận, giẫm châm anh ở dưới bàn, hung hăng hỏi: “Có phải anh không muốn bạn gái nữa không?”
Phó Vân Hành cong môi, không né tránh.
“Không có.” Anh chậm rãi nói: “Anh chỉ muốn nói đây không phải lần đầu tiên.”
Bác Mộ Trì liếc anh một cái, cái miệng nhỏ nhắn uống sữa bò, cố