Bác Mộ Trì tùy tiện tìm một quyển, đến ghế sofa đọc.
Vân Đóa nhìn phòng làm việc xa lạ một lượt, nằm xuống dưới chân cô, kề gần bên như thể đã tìm thấy cảm giác thân thuộc.
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của nhà hàng xóm truyền đến bên ngoài cửa sổ, ngắt quãng, cũng không rõ ràng lắm.
Ban đầu Bác Mộ Trì chỉ muốn giết thời gian, nhưng nhìn một chút, thật sự đã đọc sách.
Lúc Phó Vân Hành làm xong, cô mới đọc được một nửa cuốn, không đành lòng đặt nó xuống.
Phó Vân Hành nhìn thấy cô như vậy, bật cười: “Mang về đọc."
Bác Mộ Trì cảm thấy có thể.
Trước khi trở về, Phó Vân Hành gói túi kẹo sơn tra đã làm cho cô, xong xuôi thì cả hai mới ra cửa.
Bác Mộ Trì và Vân Đóa lưu luyến không nỡ đi, bày tỏ chắc chắn ngày mai sẽ đến thăm, lúc này mới theo Phó Vân Hành ra khỏi cửa.
"Em muốn nói gì với anh?"
Phó Vân Hành hỏi cô sau khi cả hai đã lên xe.
“Chuyện đó.” Bác Mộ Trì nhớ lại, “Đồng đội của em đã về rồi, ngày mai sẽ bắt đầu tập luyện cùng bọn họ."
Phó Vân Hành gật đầu, phút chốc nghĩ đến điều gì đó: “Hứa Minh cũng về?"
"...."
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của anh, Bác Mộ Trì vô tội chớp mắt: "Chắc vậy ạ."
Phó Vân Hành ngừng lại, không tiếp lời.
Bác Mộ Trì quan sát được biểu hiện nhỏ của anh, chọc chọc cánh tay anh hỏi: “Sao anh không nói gì?"
Phó Vân Hành đưa tay nhéo mặt cô, giọng nói trầm ổn, “Em vào phòng làm việc là để nói với anh điều này?”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Cô nhỏ giọng nói: “Em nói trước, em với Hứa Minh không hề có gì hết."
Phó Vân Hành mỉm cười: “Anh biết."
"Vậy sao anh vẫn còn...." Bác Mộ Trì do dự: “Cái vẻ mặt này."
Nghe vậy, Phó Vân Hành nhướn mày: "Anh không thể ăn dấm sao?"
“… Không phải” Bác Mộ Trì khó khăn đáp: “Em với cậu ta cũng không có quan hệ gì đặc biệt, vậy thì ăn dấm có ích lợi gì."
"Ừ." Phó Vân Hành nói thật: "Cũng đúng."
Bác Mộ Trì không biết, anh thực sự ghen tị, trong những năm bận rộn với việc học kia, chính Hứa Minh là người nhìn cô trưởng thành.
Trong vô thức, Phó Vân Hành thực sự đã đánh mất một phần lớn thời gian và năm tháng lớn lên cùng cô.
Trước đây không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Phó Vân Hành thực sự có chút hối hận. Nếu trước đây anh chú ý hơn đến chuyện của Bác Mộ Trì thì cũng không trở thành như bây giờ.
Nhưng rất nhiều chuyện, quả thực là do trời đưa đất đẩy.
Nghe những gì anh nói, Bác Mộ Trì không thể nhịn được cười.
Cô cười: “Đừng lo, bác sĩ Tiểu Phó.” Cô dỗ dành anh, ngọt ngào nói: “Em Đâu Đâu chỉ thích anh Vân Bảo thôi."
Giống như khi còn bé, cô vẫn thích Phó Vân Hành nhất.
Trước kia là tình anh em, nhưng bây giờ là quan hệ nam nữ.
Nghe vậy, Phó Vân Hành cong môi, nhìn cô với ánh mắt đầy ý cười, trầm thấp hỏi: "Có phải anh nên có qua có lại mà trả lời em một câu?"
"..."
Bác Mộ Trì trầm mặc, sâu xa nói: “Anh không cần phải nói lời miễn cưỡng đâu."
Cô cũng không cần nghe lời yêu thương.
Phó Vân Hành vẫn mỉm cười, nói: “Không miễn cưỡng chút nào.”
Anh liếc nhìn Bác Mộ Trì.
Ngay lúc cô cho rằng anh muốn nói gì đó, Phó Vân Hành đột nhiên nở nụ cười: "Sau này nói với em được không?"
Bác Mộ Trì rất là rộng rãi: "Dạ được."
Đôi mắt cô sáng ngời, nhướn môi: "Em mong được nghe thấy lời anh tính nói sau này."
Phó Vân Hành: "Được."
Đến cửa tiểu khu, Bác Mộ Trì cứ nghĩ Phó Vân Hành sẽ đưa cô xuống, nào ngờ anh trực tiếp lái vào.
Bác Mộ Trì ngạc nhiên trong giây lát, “Anh mà vào thì chẳng phải mẹ nuôi sẽ biết là anh đưa em về sao?"
Phó Vân Hành: "Biết cũng không có vấn đề gì."
Anh dừng lại, nhìn về phía Bác Mộ Trì: “Hay là lừa bọn họ?"
Bác Mộ Trì vốn muốn giấu diếm, nhưng nghĩ đến việc Trì Lục đều biết, với Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí cũng không thật sự cần phải giấu.
Cô lắc đầu: "Bọn họ hỏi thì cứ nói đi ạ."
Thuận theo tự nhiên.
Phó Vân Hành đỗ xe trước cửa nhà, đưa cô bước vào.
“Buổi tối ngủ một mình em có sợ không?” Phó Vân Hành bật đèn phòng khách cho cô.
Bác Mộ Trì lắc đầu: "Không ạ."
Bình thường cô cũng hay ở nhà một mình mà.
Phó Vân Hành nghe cô trả lời dứt khoát như vậy, nhất thời không biết phải nói gì.
Anh trầm mặc một lát, nhìn cô: “Ngày mai mấy giờ em đến khu trượt tuyết?”
Bác Mộ Trì suy nghĩ một chút: “Hơn 9 giờ, đi sớm một chút, tháng 8 em có cuộc thi nên chắc phải tăng cường huấn luyện."
Phó Vân Hành đã hiểu, đưa tay lên xoa đầu cô: "Vậy thì đi tắm? "
Bác Mộ Trì nhìn anh, có phần không nỡ: "Anh phải về rồi ạ?"
"Chờ em tắm xong thì anh đi." Phó Vân Hành rũ mắt, cúi đầu hỏi: "Em thấy thế nào?"
"..."
Bác Mộ Trì ngừng lại, chớp mắt nói: "Rất vui ạ."
Trước khi lên lầu, cô chợt quay lại nhìn anh: "Anh không định gọi cho họ để về sao?"
"Không cần." Phó Vân Hành đứng dậy, theo cô cùng lên lầu: "Chờ em tắm rửa xong rồi đi ngủ thì anh về với Vân Đóa. Anh không đến nhà ba mẹ."
Bác Mộ Trì không khỏi cảm thấy lời của anh rất có lý. Giờ mà về thì anh chỉ là một bóng đèn sáng lấp lánh, không có tác dụng.
Đây không phải là lần đầu tiên Phó Vân Hành vào phòng Bác Mộ Trì, anh đã tới rất nhiều lần, nhưng mỗi lần dường như lại có một cảm giác hoàn toàn khác. Lần này, có lẽ là lần đầu tiên anh đến với tư cách một người bạn trai. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Bác Mộ Trì để anh làm gì thì làm, tự cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Trước khi trong phòng vang lên tiếng nước, Phó Vân Hành cảm thấy mình vẫn là người đoan chính. Nhưng khi tiếng nước vang lên, anh chợt nhận ra rằng mình thực sự không thể thanh tâm quả dục như vậy.
Không hiểu sao một số hình ảnh hiện lên trong đầu, Phó Vân Hành nhắm mắt lại, ép buộc mình phải làm người.
Sau khi cho bản thân thời gian ngắn để tẩy não, anh bước đến bàn của cô rồi ngồi xuống, lật xem cuốn sách cô đã đọc được nửa chừng trước đó, để những từ ấy in sâu vào tâm trí anh.
…
Bác Mộ Trì vào phòng tắm một lúc lâu mới cảm thấy, việc để Phó Vân Hành đợi mình ở ngoài hình như hơi quá đáng.
Kì cọ, cô làm mình đỏ rực luôn rồi.
Mặt đỏ, tai đỏ, ngay cả da thịt trên người cũng bắt đầu ửng hồng.
Bác Mộ Trì mặc quần áo xong mới phát hiện, hình như cô quên cầm đồ lót.
Vì thói quen, chỉ cần tắm ở nhà thì cô sẽ không cầm đồ lót theo. Dù sao phần lớn thời gian cô tắm xong là toàn sấy tóc rồi đi ngủ.
Bác Mộ Trì mặc đồ ngủ vào, cúi xuống nhìn, hơi hối hận.
Sao cô có thể bất cẩn như vậy.
Đứng yên tại chỗ suy nghĩ một hồi, Bác Mộ Trì tìm Đàm Thư cầu cứu.
Đàm Thư: [? Không mặc thì thôi, bây giờ mấy cậu là người yêu với nhau, chẳng lẽ còn sợ cái này?]
Bác Mộ Trì: [....Nhỡ đâu anh ấy cho rằng tớ cố ý thì sao.]
Đàm Thư: [Cậu không cố ý à?]
Bác Mộ Trì nghẹn lời: [Rốt cuộc ở trong lòng cậu tớ là hạng người gì vậy!]
Đàm Thư: [Hahaha, nói đùa thôi ấy mà! Không sao đâu, nếu cậu thấy ngại thì vào phòng để đồ mặc đồ lót, xong thì ra nói chuyện với Phó Vân Hành.]
Bác Mộ Trì: [OK.]
Thực ra cũng không phải là cô xấu hổ, chỉ là bất tri bất giác phát hiện, hình như ngực cô.....không lớn cho lắm.
Mặc dù cảm thấy Phó Vân Hành không phải loại người như vậy, nhưng cô cũng tự ti.
Dù gì Bác Mộ Trì cũng chỉ là người thường, cô cũng rất thích ngắm