Đợi khoảng năm phút, đối phương vẫn còn đang lảm nhảm.
Phó Vân Hành không nhẫn nại nữa, che miệng khụ một tiếng, nói: “Mọi người à, có thể trả bạn gái của tôi lại cho tôi được không?”
Đồng nghiệp bật cười, trêu chọc: “Bác sĩ Tiểu Phó, bọn tôi chỉ nói thêm mấy câu với em Mộ Trì thôi mà.”
“Không chỉ có mấy câu.” Phó Vân Hành vô cùng tính toán chi li về vấn đề này, anh lạnh nhạt nhắc nhở: “Đã tám phút rồi.”
Mọi người: “…”
Bác Mộ Trì buồn cười nhìn anh: “Sao anh nhớ rõ thế?”
Phó Vân Hành khẽ hất cằm, ý bảo cô nhìn đồng hồ treo tường.
Trên vách tường chỗ góc rẽ của bệnh viện, có một chiếc đồng hồ đang tích tắc chuyển động. Nơi Phó Vân Hành đứng trùng hợp có thể nhìn thấy rõ từng giây từng phút trên đồng hồ.
Bác Mộ Trì: “…”
Các đồng nghiệp trêu chọc anh vài câu, cũng biết đôi tình nhân trẻ này hiếm khi mới có thời gian hẹn hò nên cũng không quấy rầy nữa.
Ra khỏi bệnh viện, Bác Mộ Trì quay đầu nhìn anh, không nhịn được gọi: “Vân Bảo.”
Phó Vân Hành nhìn cô.
Bác Mộ Trì cười cười: “Em phát hiện quan hệ của anh với các đồng nghiệp trong bệnh viện không tồi.”
Mặc dù trông Phó Vân Hành lạnh nhạt không dễ tiếp xúc, nhưng sau khi Bác Mộ Trì quan sát một lúc, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng mặc dù đồng nghiệp của anh không dám tiếp xúc với anh quá nhiều, nhưng thi thoảng vui đùa vài câu không ảnh hưởng đến tình hình thì vẫn có thể nói chuyện với anh.
Dựa vào hiểu biết của cô, thật ra quan hệ giữa anh và đồng nghiệp không tồi.
Phó Vân Hành cười cười: “Bọn họ cũng không tệ lắm.”
Mặc dù ở trong bệnh viện không tránh khỏi chuyện lục đục với nhau, nhưng nếu nhìn một cách tổng thể thì bầu không khí khá tốt.
Phó Vân Hành hỏi vị trí nhà nhún từ hai cô y tá nhỏ, bọn họ nói rằng đó là nơi thích hợp để thả lỏng tinh thần.
Cân nhắc tới vết thương trên chân Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành còn cẩn thận hỏi thăm một chút xem cô có chơi được không.
Thật ra bình thường khi luyện tập, Bác Mộ Trì cũng sẽ tập luyện nhà nhún thế này.
Bởi vì vận động viên trượt tuyết không chỉ cần kỹ năng trượt tuyết tốt mà bọn họ cũng cần tích lũy kỹ năng nhảy lên không trung hằng ngày. Trước đó cô từng tới đây không ít lần, cũng đã rủ Phó Vân Hành đi cùng cô vài lần.
Địa điểm này mới khai trương, còn đang làm hoạt động tuyên truyền, buổi tối có không ít người.
Hai người đi tới đâu là thu hút sự chú ý tới đó.
Bác Mộ Trì không thích bị người ta quan sát, kéo Phó Vân Hành vào một góc chơi.
“Anh có muốn thử không?” Cô mời mọc Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành cũng không hứng thú với loại vận động này lắm. Nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Bác Mộ Trì, anh không đành lòng từ chối.
Cuối cùng, Phó Vân Hành tham gia cùng cô.
Chơi hơn nửa tiếng đồng hồ, Bác Mộ Trì cảm thấy mặt mình đã cười tới mức cứng đờ.
Nhìn động tác vụng về của Phó Vân Hành, cô cười không ngừng.
“Vân Bảo, động tác vừa rồi của anh sai rồi.” Bệnh nghề nghiệp của Bác Mộ Trì phát tác, cô khiêu khích: “Vừa rồi anh phải đổi tư thế nhảy thì mới có thể nhảy cao hơn được.”
Phó Vân Hành: “…”
Anh liếc nhìn người đang vô cùng vui mừng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Em vui lắm hay sao mà cười nhiều thế?”
Bác Mộ Trì: “Buồn cười mà.”
Cô giơ điện thoại: “Anh nói xem, nếu đồng nghiệp của anh mà nhìn thấy đoạn video em đã quay lại này thì có phải sẽ khiến hình tượng của anh sụp đổ hay không?”
“…”
Phó Vân Hành trầm mặc, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Chắc hẳn em không nỡ gửi cho bọn họ xem đâu.”
“Sao anh lại nói thế?” Bác Mộ Trì hỏi lại.
Phó Vân Hành kéo cô vào lòng bằng một tay, để cô sát lại ngực mình, nghe tiếng tim anh đập dồn dập, thấp giọng nói: “Em không nỡ.”
Bác Mộ Trì đang định phản bác thì đối diện với ánh mắt sâu thăm thẳm của anh.
Cô vừa định mở miệng nói chuyện thì cánh môi bị xâm chiếm.
Lúc anh hôn cô, Bác Mộ Trì muốn nhắc nhở anh rằng bọn họ đang ở bên ngoài. Ai ngờ hàm răng của cô vừa khẽ nhúc nhích lại tạo thành cơ hội cho anh.
Hơi thở mát lạnh chui vào khoang mũi, Bác Mộ Trì dần dần chìm đắm, đáp lại anh theo bản năng.
Hai người đứng trong góc, cũng không ai tới đây.
Không biết hôn nhau bao lâu, khi tiếng bước chân đi về phía này càng ngày càng gần, Phó Vân Hành mới buông cô ra.
Hai người thở dồn dập, anh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bác Mộ Trì, nhìn cô bị mình hôn tới mức đôi môi đỏ hồng, nhìn đôi mắt xinh đẹp hút hồn của cô. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Ánh mắt Phó Vân Hành khẽ chuyển động, muốn lại gần thêm một chút thì bị cô ngăn cản.
Bác Mộ Trì đỏ mặt nói: “Có người tới.”
Phó Vân Hành hơi khựng lại, nghiêng mắt nhìn về phía mấy người đang tới gần bọn họ, ôm cô thay đổi tư thế, để cô đưa lưng về phía mấy người tới đây.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi, Bác Mộ Trì cũng không muốn chơi bên ngoài nữa.
Cô đề nghị về nhà.
Phó Vân Hành im lặng một lúc, nói bên tai cô: “Về bên kia nhé?”
Bác Mộ Trì ngẩng đầu nhìn anh một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em cảm thấy chân em đã khỏi hẳn rồi, không cần bất kỳ ai chăm sóc cả.”
Có câu trả lời này của cô, Phó Vân Hành không chút do dự đưa cô về “ngôi nhà nhỏ” của bọn họ.
Vừa bước vào nhà, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh bế đến đặt trên ghế sô pha.
Màn đêm luôn dễ dàng sản sinh sự mập mờ.
Dưới bóng đêm, vẻ đẹp càng thêm quyến rũ.
Vì Bác Mộ Trì phải ra nước ngoài thi đấu, lại còn bị thương nên Phó Vân Hành đã phải nhịn rất lâu rất lâu.
Khi mọi thứ đều đã yên ắng, Bác Mộ Trì cố sức mở mắt ra nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ.
Có người đi ra khỏi phòng tắm, mang theo cơ thể đầy hơi nước.
Khi Phó Vân Hành xốc chăn lên giường, Bác Mộ Trì sáp tới gần anh theo bản năng.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cô nhắm mắt thì thầm: “Có hơi lạnh.”
Phó Vân Hành cúi đầu hôn lên má cô, cười hỏi: “Vậy lát nữa rồi ôm nhé?”
“Không cần.” Bác Mộ Trì từ chối đề nghị của anh, ôm eo anh, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh rồi rơi vào mộng đẹp.
Phó Vân Hành chăm chú nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô một lúc lâu, than thở ôm chặt cô, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
.
Nhoáng một cái đã đến ngày Lễ Tình nhân.
Đây là thời điểm chuyên mục tạp chí của Bác Mộ Trì dự kiến được phát hành. Có bản điện tử, cũng có tạp chí giấy để giữ làm kỷ niệm.
Hôm nay, Phó Vân Hành có lịch trực vào buổi sáng.
Cũng may là buổi sáng, buổi tối anh có thể về nhà dùng bữa tối dưới ánh nến với Bác Mộ Trì.
Hai người cũng xem như là “vợ chồng già”, nhưng không thể thiếu cảm giác nghi lễ được.
Buổi sáng Bác Mộ Trì tới sân trượt tuyết tập luyện, việc tập