Sợ nhất là bầu không khí trở nên im lặng.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm vào Phó Vân Hành với vẻ mặt ghét bỏ một lát, do dự nói: "Anh không sợ em nói mấy lời này của anh cho Tiểu Quai nghe à?"
"..."
Phó Vân Hành: "Không sợ."
Anh bình thản không dao động, "Lời anh nói là thật."
Anh mỉm cười nhìn cô, khom lưng kề sát vành tai cô, hơi thở thổi lên mặt, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ thích em thôi."
Bác Mộ Trì cạn lời, đưa tay đánh lên vai anh, "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy."
Phó Vân Hành trông vô tội, "Anh cũng đang trả lời nghiêm túc vấn đề của em mà."
Vấn đề của bạn gái, dù là lớn hay nhỏ, anh cũng phải suy nghĩ cặn kẽ rồi trả lời.
Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu.
Bác Mộ Trì từ bỏ giãy giụa, "Được rồi, vậy ngoài anh ra thì sao?"
Phó Vân Hành: "..."
"Anh không có đáp án?" Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm anh.
Đúng là Phó Vân Hành không biết nên trả lời thế nào.
Anh nghĩ kỹ một lúc, nói nghiêm túc: "Đúng là Tiểu Quai rất được mọi người thích, điều kiện các mặt cũng rất tốt, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Bác Mộ Trì kiêu ngạo nói: "Người nào không thích cô ấy thì chắc chắn là do mắt không tốt, em sẽ đề nghị họ tới khoa mắt của bệnh viện các anh để khám."
Về chuyện bênh vực em gái nhà mình thì đám Bác Mộ Trì bọn họ đều là kiểu bao che khuyết điểm không phân rõ phải trái.
Phó Vân Hành cười, nhéo mặt cô gật đầu: "Được, lúc đề nghị nhớ nói với anh một tiếng."
Bác Mộ Trì chớp mắt: "Dạ?"
Phó Vân Hành cong khóe môi, "Để anh xem rốt cuộc là người thế nào mà mắt kém như thế, lại dám chướng mắt Tiểu Quai."
"..." Bác Mộ Trì nghẹn lời rồi cũng phối hợp với anh, "Được."
Về chuyện Trình Vãn Chanh, hai người tạm thời cho qua.
Chuyện tình cảm, người ngoài nhúng tay vào nhiều quá cũng không tốt. Bác Mộ Trì tin rằng, người mà Trình Vãn Chanh nói với cô rằng không thích cô ấy, sớm muộn gì cũng yêu cô ấy thôi.
-
Vào lúc mùa hè nóng bức hơn, Bác Mộ Trì cũng chào đón lễ tốt nghiệp của mình.
Kỳ tốt nghiệp này, cô đã kéo dài nhiều năm.
Đến bây giờ, cuối cùng cũng tới lượt cô.
Nếu so với Phó Vân Hành, bài bảo vệ tốt nghiệp của cô đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Cũng vì thế mà thuận lợi thông qua.
Sau khi bảo vệ tốt nghiệp xong, Bác Mộ Trì liếc mắt một cái đã thấy người nhà tới tham gia lễ tốt nghiệp của cô.
Phó Vân Hành đứng cách đó không xa, trong tay còn đang cầm một bó hoa tươi. Là hoa hồng phấn mà cô thích.
Ba mẹ cô, mẹ nuôi và các chú các dì của cô, chị Tinh Tinh và đám em trai em gái đều cùng quay đầu lại nhìn cô, sau đó vẫy tay với cô.
"Chị." Trì Ứng lớn tiếng ồn ào, "Có bảo vệ được không?"
Dứt lời, Đàm Thư vỗ cậu một cái, "Sao mà chị em không bảo vệ được chứ?"
Trình Vãn Chanh: "Đúng thế."
Trì Ứng: "...Hạ Lễ, bọn họ đều bắt nạt anh."
Hạ Lễ: "Là anh nói sai trước."
Trì Ứng im lặng một lúc lâu, liếc mắt nhìn Hạ Lễ, "Sao đến em cũng không bênh anh nữa?"
"Em ăn ngay nói thật thôi."
Bây giờ hai người đã lên đại học, sự khác nhau duy nhất là so với Hạ Lễ thì thành tích thi đại học của Trì Ứng vẫn kém hơn một khoảng, không thể học chung một trường được. Nhưng nói chung thì cậu cũng phát huy vượt xa người thường, vậy nên cũng thi được vào một trường đại học không tệ lắm.
Nghe hai người đấu võ mồm, tất cả mọi người đều mang vẻ ăn dưa.
Bác Mộ Trì cười, nhận lấy hoa Phó Vân Hành đưa. Anh rũ mắt nhìn cô, mặt mày giãn ra, "Tốt nghiệp vui vẻ."
Bác Mộ Trì nhướng mày: "Chỉ thế thôi?"
"Đúng thế đúng thế." Trì Ứng còn đang đấu võ mồm với Hạ Lễ lẩm bẩm, "Anh Vân Hành, anh thế này thì qua loa quá."
Quý Vân Thư vừa đi toilet về thì bước tới giúp đỡ anh ruột của mình, "Anh của chị muốn để những lời khác lại để nói lúc chúng ta không có ở đây."
Trì Ứng: "Vì sao phải chờ chúng ta đi rồi mới nói?"
Trần Tinh Lạc tức giận gõ đầu cậu, "Bởi vì em là bóng đèn."
Trì Ứng: "Mẹ, bọn họ đều bắt nạt con kìa."
Cậu lại xài chiêu cũ.
Trì Lục đang hồi tưởng lại với Bác Duyên, nhớ lại quãng thời gian đại học của mình, nghe thấy lời này, bà ấy cố dành chút thời gian để nói với cậu, "Vậy con bắt nạt lại đi."
Trì Ứng: "..."
Mọi người cười rộ lên.
Bác Mộ Trì nhìn những gương mặt lộ ra nụ cười này, cúi đầu nhìn bàn tay được Phó Vân Hành nắm lấy của mình, nhẹ giọng hỏi: "Đi chụp ảnh không?"
Phó Vân Hành ngước mắt, "Nhiếp ảnh gia tới rồi."
Nhiếp ảnh gia mà anh nói là Triệu Hàng, hôm nay đúng lúc Triệu Hàng được nghỉ, sau khi biết Bác Mộ Trì tốt nghiệp thì nói muốn tham gia lễ tốt nghiệp của em gái Mộ Trì. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Tất nhiên Bác Mộ Trì sẽ không từ chối.
Về phần của Phó Vân Hành thì chỉ đơn giản bảo anh ấy làm nhiếp ảnh, thường ngày anh ấy cũng thích chụp ảnh, để anh ấy làm người nhấn máy là thích hợp nhất.
Có người quen chụp ảnh nên mọi người thoải mái hơn.
Ở một góc của trường học, đám người họ ồn ào nhốn nháo chen chúc với nhau, tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngừng.
Dưới bầu trời mang theo ánh nắng chói chang rực rỡ, có nháy mắt thời gian như ngừng trôi, để năm tháng của họ như dừng lại, khiến họ mãi vui vẻ, hạnh phúc và thoải mái như thế.
Trời xanh mây trắng, cây to che trời, thậm chí còn có ngọn cỏ ven đường, cũng đang chứng kiến sự vui vẻ của bọn họ.
Không khác lắm so với lúc Phó Vân Hành tốt nghiệp, ảnh tốt nghiệp của Bác Mộ Trì nhiều hơn mà cũng loạn hơn.
Nhưng không ai để ý rằng kiểu tóc có rối không, quần áo có chỉnh chu không. Chỉ cần họ ở cùng một chỗ, thì tất cả đều tốt đẹp.
Máy ảnh lập tức ghi lại.
Nụ cười của họ được lưu giữ trong ảnh chụp.
Chụp xong rồi, mấy người Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh giành lấy máy chụp ảnh trong tay Triệu Hàng, muốn được xem ảnh chụp trước.
Sau khi xem mấy tấm, Trình Vãn Chanh nhẹ nhàng tấm tắc, "Em thấy chua muốn rụng răng."
Trần Tinh Lạc: "Người nên chua là chị mới đúng."
Cô ấy xoa mặt, "Sao chỉ có mấy đứa độc thân như chúng ta nhìn vào màn ảnh thế, những người khác đều làm lơ camera là sao."
Trình Vãn Chanh: "Đúng thế đúng thế."
Cô ấy tiếp tục lật ra sau, nhổ nước bọt nói: "Anh Vân Hành với chị Đâu Đâu còn trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì có thể hiểu được, đến ba mẹ em cũng là vợ chồng già rồi, sao còn nhìn đối phương làm gì, họ có biết cái gì gọi là chụp ảnh không."
Trần Tinh Lạc: "Ba mẹ chị cũng thế mà." Quý Vân Thư ở bên cạnh yên lặng giơ tay, "Các chị không thấy em mới là người thảm nhất sao?"
Em ấy ngoài ba mẹ còn có anh trai ruột, nhưng cuối cùng lại không có ai nhìn em ấy, cũng không có người để ý đến em ấy.
Từ đầu tới cuối không biết nên phát biểu ý kiến thế nào, Trì Ứng vỗ bả vai Quý Vân