Chương 8
“...”
Nghe được giọng nói của Phó Vân Hành, Đàm Thư nhanh chóng cúp điện thoại của Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì cứng đờ quay đầu, lại giả ngu lần nữa: “Dạ?”
Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt kỳ quái của cô, có vẻ không để tâm cho lắm, anh hỏi: “Em vừa nói cái gì?”
“Không có gì cả.” Bác Mộ Trì mấp máy môi, cẩn thận quan sát vẻ mặt Phó Vân Hành, đoán chắc là anh không nghe thấy mấy lời của Đàm Thư.
Cô thoáng yên tâm một chút, thuận miệng trả lời: “Em đang thảo luận với Đàm Thư về một bộ phim truyền hình tình cảm thôi.”
Nghe vậy, Phó Vân Hành khẽ gật đầu.
“Sao anh lại tới đây? Tìm ba em hay là mẹ em à?” Bác Mộ Trì nhanh chóng chuyển chủ đề.
Phó Vân Hành: “Tìm em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“?”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Tìm em làm...”
Còn chưa nói hết câu, cô đã thấy Phó Vân Hành lấy thứ gì đó ra.
Là một sợi dây chuyền.
Bác Mộ Trì nhìn nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Của em à?”
Phó Vân Hành trả lời rất sâu xa: “...Anh phát hiện trong phòng tắm.”
Tối hôm trước khi anh đi vào phòng tắm thì phát hiện, nhưng lúc ấy cô đã ngủ, Phó Vân Hành nghĩ để sáng hôm sau rồi đưa cho cô.
Ai mà ngờ buổi sáng lúc thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, anh tiện tay nhét luôn vào túi tài liệu mang đến bệnh viện, lúc đến nơi mở ra sắp xếp tài liệu, nhìn thấy mới chợt nhớ ra.
Bác Mộ Trì nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, như thể đang nói ngoài của em ra thì còn có thể của ai được nữa.
Mặc dù cô có hơi bừa bộn thật, nhưng Bác Mộ Trì không cho phép Phó Vân Hành chê mình như thế.
Nghĩ vậy, cô ngơ ra một lúc, mất não mở miệng: “Cũng có thể là của người khác mà.”
“…”
Phó Vân Hành khẽ nhướng mắt: “Em không cần?”
“Cần chứ.” Thấy anh định cất đồ đi, Bác Mộ Trì lập tức giành nó từ lòng bàn tay anh: “Anh nói là của em thì là của em.”
Cô thừa nhận.
Phó Vân Hành thoáng khựng lại, rũ mắt nhìn lòng bàn tay cô vừa xẹt tay qua. Ngón tay của cô có hơi lạnh, nhưng những nơi hai người chạm vào lại nóng lên.
Phó Vân Hành khẽ nhíu mày, không hiểu nguyên lý này cho lắm.
Cũng may anh không phải người hay chấp nhất với những điều nhỏ nhặt thế này, không hiểu thì không suy nghĩ nữa.
Anh thu mắt nhìn người cầm sợi dây chuyền cười đến là vui vẻ, có hơi thất thần.
“Anh đi đây.” Anh nói với Bác Mộ Trì một tiếng.
Bác Mộ Trì gật đầu, tươi cười nhìn anh: “Cảm ơn anh.”
Cô lắc lắc sợi dây chuyền ra hiệu, để bày tỏ sự biết ơn với anh, cô nói thêm một câu: “Khi lái xe chú ý an toàn.”
Phó Vân Hành: “…Ừm.”
.
Buổi sáng, Trì Lục ở nhà quá nhàm chán nên cùng tới khu trượt tuyết với Bác Mộ Trì.
Hai người ở lại khu trượt tuyết cho tới giữa trưa rồi mới tới trung tâm thương mại tụ tập với Quý Thanh Ảnh.
Sắp đến Tết, Bác Mộ Trì hiếm khi về nhà, Trì Lục và Quý Thanh Ảnh đều hào hứng mua đồ cho cô.
Phó Vân Hành có một em gái, nhưng em ấy đang du học ở nước ngoài, hơn nữa vì bận rộn chuyện học hành nên không thể về nhà ăn Tết. Do đó, Quý Thanh Ảnh dồn hết phần của con gái cho Bác Mộ Trì.
Trước kia, bà ấy mua cho mỗi người một phần.
Bác Mộ Trì được chiều mà sinh lo, ấu trĩ khoe khoang với Quý Vân Thư.
Quý Vân Thư vừa tỉnh ngủ đã thấy tin nhắn Bác Mộ Trì gửi tới.
Em ấy giả vờ tức giận, gửi lại cho cô một sticker giận dỗi.
Bác Mộ Trì vô cùng vui vẻ: “Chờ em về nước, chị sẽ mua cho em ba bộ quần áo luôn, thế nào?”
Quý Vân Thư: “Đã chụp màn hình.”
Bác Mộ Trì: “Không cần chụp màn hình chị cũng sẽ mua cho em.”
Quý Vân Thư mỉm cười: “Được thôi, vậy bây giờ mọi người bắt đầu đi dạo phố sao? Cho em xem mẹ và dì Trì đã mua gì cho chị đi.”
Bác Mộ Trì: “Vẫn chưa bắt đầu, bọn chị vừa đến nhà hàng thôi.”
Quý Vân Thư: “Hu hu hu nhà hàng nào đó? Em nhớ đồ ăn ngon trong nước lắm.”
Đối với du học sinh mà nói, chương trình học nặng nề, khó có thể thích nghi với môi trường và con người không phải là điều khó khăn nhất, mà điều khó khăn nhất chính là đồ ăn.
Hầu hết những người ra nước ngoài đều sẽ rất nhớ đồ ăn ngon trong nước.
Bác Mộ Trì bĩu môi: “Đợi lát nữa đồ ăn được mang lên chị sẽ chụp ảnh cho em.”
Quý Vân Thư: “Chị làm người đê!!”
Bác Mộ Trì: “.”
Không phải cô vẫn luôn là một con người sao?
Quý Vân Thư tức giận.
Bác Mộ Trì mỉm cười gửi cho cô một bao lì xì: “Ở bên đó cứ ăn hết những thứ em muốn ăn trước đi, đợi tới khi em quay về, chị Đâu Đâu sẽ mời em ăn, ăn gì cũng được.”
Quý Vân Thư cũng không khách sáo với cô, nhận bao lì xì: “Cảm ơn chị Đâu Đâu!! Em mãi mãi yêu chị.”
Bác Mộ Trì vạch trần em ấy: “Không phải trước đây em nói em yêu anh trai của em nhất hay sao?”
Quý Vân Thư: “Đó là hồi còn nhỏ chưa trải sự đời, hơn nữa, khi chị còn nhỏ chị cũng nói vậy mà.”
Nhìn tin nhắn này của em ấy, Bác Mộ Trì sửng sốt: “Chị có nói á?”
Quý Vân Thư: “[Mỉm cười] Chị có.”
Bác Mộ Trì: “Thế hả?”
Sao cô không có chút xíu ấn tượng nào hết vậy.
Quý Vân Thư cũng không buồn phân vân mấy vấn đề có hay không, có phải hay không này với cô.
Cô cố gắng lục album ảnh trong điện thoại, tìm được một bức ảnh chụp dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo khi còn nhỏ cô viết lên bức tường trong sân --- Đâu Đâu thích anh Vân Bảo zui [1].
Khi đó cô còn chưa biết viết chữ “nhất” nên dùng pinyin để thay thế.
[1] Chữ “zui” (最) có nghĩa là “nhất”. Vì Đâu Đâu còn bé chưa biết mặt chữ nên phải dùng pinyin là “zui” để thay thế.
“…”
Nhìn thấy bức ảnh này, Bác Mộ Trì xấu hổ tới mức không muốn nói chuyện với Quý Vân Thư nữa.
Cô chân thành xin lỗi bản thân ngày còn bé vì quá ngây thơ.
Nếu cô biết Phó Vân Hành chuyển từ anh trai dịu dàng mà cô thích thành dáng vẻ lạnh lùng như bây giờ, chắc chắn cô sẽ không viết dòng chữ kia, nói ra mấy câu yêu anh nhất các thứ.
“Lúc cong môi lúc bĩu môi là làm sao đấy con?” Trì Lục nhìn cô một lúc lâu, thật sự không nhịn được nữa nên đành phải hỏi.
Bác Mộ Trì nhìn bà ấy một cái sâu xa: “Mẹ không hiểu suy nghĩ của con đâu.”
Trì Lục nghẹn lời, tức giận trừng cô: “Mẹ không biết nên mới hỏi.”
Bác Mộ Trì cất điện thoại, cười hì hì nói: “Con tán gẫu với Thư Bảo.”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhướng mày gia nhập đề tài: “Nói chuyện gì vậy?”
Bà ấy tính thời gian: “Bên phía con bé đang là buổi sáng, có phải vừa mới tỉnh ngủ hay không?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Em ấy nói muốn ăn cơm nhà.”
Quý Thanh Ảnh mỉm cười, nói: “Mấy hôm trước con bé gọi cho bọn mẹ cũng nhắc tới chuyện này.”
Nhắc tới chuyện này, Quý Thanh Ảnh nhìn về phía hai người: “Nói tới chuyện này, tớ đúng lúc nhớ tới một chuyện muốn nói với hai người.”
Trì Lục: “Chuyện gì?”
Quý Thanh Ảnh: “Năm mới tớ và Phó Ngôn Trí định qua chỗ Thư Bảo thăm con bé, con bé xa nhà lâu như vậy, bọn tớ đều không yên tâm cho lắm.”
Điều quan trọng hơn là, bọn họ thật sự không nhẫn tâm để Quý Vân Thư lẻ loi ăn Tết một mình ở nước ngoài.
Nghe bà ấy nói vậy, Trì Lục cũng thấu hiểu.
Nếu đổi lại là một mình Bác Mộ Trì ăn Tết ở nước ngoài, bà ấy và Bác Duyên chắc chắn cũng sẽ qua đó cùng cô.
“Vậy Vân Bảo thì sao?” Trì Lục nhớ tới nên hỏi: “Kỳ nghỉ năm mới của thằng bé chắc là không dài như vậy nhỉ?”
Bà ấy nhớ mang máng rằng hầu hết bác sĩ phải thay phiên nhau trực ban vào năm mới. Nhất là thực tập sinh như Phó Vân Hành.
Quý Thanh Ảnh: “Tối hôm qua tớ nhắc đến việc này với thằng bé, thằng bé nói bảy ngày đầu năm mới đều phải trực ban, không thể qua bên kia cùng bọn tớ được.”
“Bảy ngày?” Bác Mộ Trì trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc: “Những bác sĩ khác đâu ạ?”
Trong bệnh viện cũng không thể chỉ có một mình Phó Vân Hành là thực tập sinh thôi chứ.
Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô, giải thích: “Thằng bé nói mấy thực tập sinh trong khoa chúng nó đều là người nơi khác, bọn họ muốn được nghỉ thêm mấy ngày để về quê ăn Tết.”
Mà Phó Vân Hành lại là người ở đây, cho dù phải trực ban trong bệnh viện, buổi tối cũng có thể về nhà ăn một bữa cơm, ngủ một giấc.
Bác Mộ Trì không nói gì.
Trì Lục nhìn dáng vẻ bênh vực người của mình của con gái, nhướng mày: “Con cảm thấy Vân Bảo làm vậy không tốt sao?”
“Cũng không phải.” Bác Mộ Trì nghĩ ngợi, nếu đổi lại là cô, có lẽ cũng sẽ như vậy.
Cô im lặng một lát rồi lẩm bẩm: “Con chỉ cảm thấy dù sao cũng là ngày Tết, tốt xấu gì anh ấy cũng phải cho mình tranh thủ nghỉ ngơi một hai ngày chứ.”
Trực ban cả bảy ngày, cho dù là con quay thì cũng sẽ mệt tới mức phờ phạc.
Trì Lục chống cằm nhìn cô, trên mặt nở nụ cười thần bí: “Có lẽ Vân Bảo cảm thấy hai vợ chồng mẹ nuôi của con không ở trong nước, một mình thằng bé ở nhà cũng không có gì vui, không bằng tới bệnh viện trực ban, để dành kỳ nghỉ tới lúc cần.”
Kỳ nghỉ Tết của Phó Vân Hành dài bảy ngày, có thể xin nghỉ bù kỳ nghỉ bảy ngày này vào thời điểm khác.
Nói tới nói lui, Bác Mộ Trì nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.
“Vậy Vân Bảo về