Vừa rửa sạch anh đào, thím Chu hấp tấp chạy vào, "Tiểu thư Mộng Nhiên đã về."
Mai Nhiễm tiếp tục cắt quả lựu thành miếng, cười bâng quơ nói, "Trở về thì trở về chứ sao."
Ngực Thím Chu kịch liệt chấn động, cơn tức trào dâng, "Lần này cô ấy trở về ăn mặc diễm lệ đầy yêu khí, lúc nãy cô ấy bước vào suýt nữa tôi bị cô dọa rớt ánh mắt, bà cụ trông thấy cô ấy mừng lắm, không nói gì dù ngực cô ấy lộ ra ngoài phân nửa. Lần trước cô mặc......"
Mai Nhiễm tắt vòi nước, lau khô tay, sau đó chậm rì rì hỏi, "Bác vừa nói, tôi mặc quần đùi bà nói gì?"
Thím Chu nuốt nuốt nước miếng, "Bà nói cô...... Đồi phong bại tục."
Mai Nhiễm: "......"
"Bà cụ già quá hồ đồ, cánh tay hướng ra bên ngoài, rõ ràng cô mới là tiểu thư nhà họ Mai, cô......"
"Chu thẩm, " Mai Nhiễm nhỏ giọng cắt ngang lời bà, "Chỉ cần bà ở một ngày, em ấy vẫn là người nhà họ Mai."
Thím Chu sống hơn nửa đời lòng dạ cũng không rộng rãi bằng cô gái trước mắt, không khỏi thở dài, "Nhiễm tiểu thư, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cô. Mai Mộng Nhiên khắp nơi phân cao thấp với cô, miệng lại ngọt hơn cô, biết dỗ bà cụ vui vẻ hơn cô. Bây giờ cô ta thành ngôi sao lớn gì gì đó, tôi không quen nhìn cảnh cô ta cao ngạo, cô ta thực sự cho rằng chim sẻ nhỏ từ khe suối sửa lại họ thì biến thành phượng hoàng hả?"
"Không có gì đáng tiếc, " Mai Nhiễm nói, "Tôi là tôi, em ấy là em ấy, em ấy ấy không quan trọng đến mức ảnh hưởng đến cuộc đời của tôi."
"Tốt lắm, chúng ta bê hoa quả ra thôi."
"Đợi một chút!"
Mai Nhiễm nghi hoặc, "Hả?" Chỉ thấy thím Chu đột nhiên giơ tay đặt lên eo cô, kéo váy lên cao, "Đôi chân vừa dài vừa trắng này bị che khuất chẳng phải là giậm chân giận dữ?" Mai Nhiễm không nhịn được bật cười.
Trong phòng khách, bà Mai cười lớn nói, "Phó tiên sinh, không phải bà khoe Nhiên Nhiên nhà chúng tôi, con bé ngoan ngoãn từ nhỏ, bây giờ còn trở thành ngôi sao lớn, hát rất dễ nghe!"
Ở bên cạnh Mai Mộng Nhiên đỏ bừng mặt, gắt giọng, "Bà ơi, cháu đâu có tốt như bà nói?"
Hồi trẻ bà cụ cao lớn vạm vỡ, già đi phong thái năm đó cũng không giảm, cười rộ lên nốt ruồi nơi khóe miệng thiếu chút nữa chen chúc lên khóe mắt, "Trong lòng bà, cháu là tốt nhất!"
"Phó tiên sinh, " Mai Mộng Nhiên xấu hổ, "Trước đây chúng ta từng gặp vài lần, anh có nhớ không?"
Bà Mai vui vẻ nói, "Có duyên quá?" Bà vỗ vỗ tay Mai Mộng Nhiên, "Cháu là đại minh tinh, hiện tại có thể nói là nổi tiếng, sau này bà chờ dính phúc của cháu!"
Phó Thì Cẩn thoáng nghĩ, "Tôi không có ấn tượng."
Nụ cười bà cụ cứng đờ.
"Sao lại thế?" Mai Mộng Nhiên gấp mức sắp khóc, "Lần trước rõ ràng......"
Mai Lương Chi hoà giải, "Nhiên Nhiên, không phải cháu nhớ lầm chứ, bác nghe nói Phó tiên sinh gần đây mới về nước."
Lúc này, Mai Nhiễm từ phòng bếp đi ra, bà cụ thấy cô nhất thời trước mắt sáng ngời, "Phó tiên sinh, đây là một vị tiểu thư khác của Mai gia chúng tôi."
Giọng bà như thể đắc ý sau khi hòa nhau một ván, lại mang theo thản nhiên trào phúng, "Thiên kim tiểu thư tốt đẹp không làm, lại muốn ra ngoài làm một người bác sĩ không có tên tuổi, chắc hẳn anh chưa nghe đến nó."
Mai Nhiễm đưa cho mỗi người một tách trà bốc khói, đến phiên Phó Thì Cẩn cô đưa anh một cốc nước ấm, "Anh chỉ được uống cái này."
Anh nhận lấy, nhìn về phía bà cụ, "Không khéo, cô ấy là bác sĩ điều trị cho tôi." Trong đôi mắt người đàn ông đã ẩn ẩn tỏa ra hơi thở lạnh lung, tức giận, nhưng vì giáo dưỡng, anh không để lộ ra mặt.
Không khí đột nhiên trở nên có chút vi diệu, Mai Thanh Viễn cười to, "Thật là khéo!"
Lời chưa dứt ông đã bị bà Mai hung hăng lườm một cái, hít một mũi đầy bụi.
May mắn thím Chu đúng lúc lại đây, "Phó tiên sinh, tiên sinh mời ngài đến thư phòng một chuyến." Từ ánh mắt của bà, Mai Nhiễm đọc ra ý ngầm, biết nghe lời đi theo sau rồi ra ngoài.
Mai Lương Chi cũng thấy mất mặt, hơn nữa ông thật sự quá mệt nên về phòng trước.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, bà cụ phát ra một tiếng "Hừ" thật mạnh từ trong lỗ mũi, "Cậu thanh niên này rất cao ngạo, Nhiên Nhiên sao cháu lại vừa ý cậu ta?"
Mai Mộng Nhiên không yên lòng, tùy tiện đáp lại một câu.
Mai Thanh Viễn sờ sờ cái mũi, "Cậu ta có tư bản để kiêu ngạo. Nghe nói gia thế cậu ta rất cao, theo thông tin con nghe được bên ngoài, bản thân cậu ta là người thu thập đồ cổ kiêm giám định viên, cửa hàng đồ cổ nổi tiếng Thượng Hải "Danh phẩm trai" nằm dưới danh nghĩa của cậu ta..."
Bà cụ cười lạnh, "Đường đường nhà họ Mai chúng ta...... Con nói gì?" Bà hít sâu vài cái, "Quyên tặng hơn một triệu hả?"
Bàn tính trong lòng gảy lạch cạch, tia sáng vui mừng từ trong đôi mắt bà ta toát ra, "Nhiên Nhiên, người đàn ông này thật hiếm có, nếu gả cho cậu ta, đời này cả kiếp sau sau nữa con không biết đến nỗi buồn!"
Nghe vậy, cả người Mai Mộng Nhiên tràn ngập sức sống giống như cây khô gặp mùa xuân "Bà, bà cũng thấy cháu có thể gả cho anh ấy à?"
"Không có khả năng." Mai Thanh Viễn sờ sờ cằm, nhìn cô cháu gái nuôi, có phần đăm chiêu nói, "Giữa hai đứa chênh lệch rất xa, theo cậu thấy, luận gia thế, khả năng Nhiễm Nhiễm thích hợp hơn một chút."
"Tên khốn này!" Bà cụ thổi phì một cái, "Miệng chó không phun ra ngà voi, khuỷu tay toàn hướng ra bên ngoài, con nói xem, Nhiên Nhiên có điểm nào thua kém Mai Nhiễm?!"
Mai Thanh Viễn lui vào một góc không nói.
Bà Mai thiên vị là có lý do, trong hai anh em nhà họ Mai, chỉ có một người do bà sinh ra, chính là quả trứng ngốc nghếch không có chí tiến thủ trước mặt đây!
Cả đời bà chỉ biết tranh đấu. Từ nhỏ ra khỏi núi, nhân duyên trùng hợp bà được Mai gia mướn thuê để hầu hạ ông cụ, sau đó trèo lên giường thuận lợi thành kế phu nhân của nhà họ Mai, cuối cùng lại sinh ra một cậu con trai mập mạp.
Nửa đời