Cửa phòng đánh cờ bị đẩy ra, Mai Nhiễm đang cầm một cái đĩa dưa hấu đã cắt sẵn bước vào. Trong tay cô cầm một miếng, đã ăn hơn nửa.
Bữa tiệc sinh nhật của Mai Hồng Viễn bắt đầu vào buổi tối, hiện tại ông đang ôn chuyện với vài người bạn cũ, những người khác đều chơi mạt chược, ngay cả Phó Thì Cẩn cũng bị mời sang đây. Cô bước tới, quần lụa mỏng màu vàng nhạt che khuất hai chân trắng nõn, lả lướt yêu kiều qua từng bước đi.
Mai Nhiễm đặt đĩa trong tay xuống bàn, tiến đến bên cạnh Mai Lương Chi, xem bài của ông.
“Bài không tệ a!” Cô xem từng con, khi Mai Lương Chi muốn thả ra một con nhị đồng thì ngăn cản anh, “Đừng đánh con này.” Nói xong, cô đã thay anh ném ra con lục đồng.
Mai Lương Chi muốn ngăn cản mà không kịp, nhìn hai quân nhị đồng và tứ đồng song song, hỏi, “Vì sao?”
Mai Nhiễm nghiêng người, liếc anh một cái, “Ba là con số may mắn của con.”
Mai Thanh Viễn cười ha ha nhìn qua, “Năm nay Nhiễm Nhiễm bao nhiêu tuổi?”
“24, “ Mai Nhiễm đáp, “Năm nay vừa vặn là năm bản mạng.”
Mai Lương Chi vừa nghe ba chữ “Năm bổn mạng” thì trong lòng bực bội. Khóe miệng anh giật giật, con số may mắn con khỉ gì, con nhóc này lại lừa anh rơi xuống bùn thì có.
“24 tốt, đúng là độ tuổi đẹp nhất thì con gái, “ Mai Thanh Viễn lại hỏi, “Có bạn trai chưa?”
Chưa đợi Mai Nhiễm trả lời, Mai Mộng Nhiên chen vào nói leo, “Ba à, ba hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ ba muốn giới thiệu bạn trai cho chị Nhiễm Nhiễm ạ? Con nghe nói chị ấy chưa từng yêu đương, ánh mắt rất cao, ba mà giới thiệu có lẽ chị ấy chướng mắt.”
Cô ta còn đắc ý khi có thể nói một đoạn dài trước mặt Phó Thì Cẩn, thể hiện sự tồn tại của bản thân, hồn nhiên không ngờ chính mình đã khiến bầu không khí hỏng bét.
“Em nói không sai, “ Mai Nhiễm đồng ý gật đầu, “Bạn trai tương lai của chị nhất định phải rất cao, cao đến mức chị cần ngửa đầu lên để nhìn anh ấy.” Câu nói của cô mang hai nghĩa, cực kì tuyệt diệu, ngay cả Mai Lương Chi đều không nhịn được giơ ngón tay cái ở trong lòng.
Lúc này, Mai Nhiễm đang cúi người để sờ bài, cổ áo lộ có phần thấp. Phó Thì Cẩn vừa vặn ngồi đối diện cô, anh vừa ngẩng đầu là có thể thấy được phong cảnh tuyệt đẹp không hề che giấu. Ngọn núi chói mắt mềm mại được bao bọc trong lớp voan đỏ, càng nổi bật lên nước da trắng ngần như mỹ ngọc. Anh gần như mất khống chế, không thể dời tầm mắt.
Mai Nhiễm nhận thấy ánh mắt nóng rực từ phía đối diện, ngẩng đầu thấy người đàn ông nhìn bản thân, cô nghi ngờ mở to hai mắt.
Mai Thanh Viễn đánh con cửu vạn, đến lượt Phó Thì Cẩn, anh có chút không yên lòng sờ soạng một con bài, lơ đãng liếc người đối diện. Cô cầm lấy một hạt dưa hấu nhỏ, sau đó giả vờ như không có việc gì bắn nó vào cái mâm trên bàn, hình như có phần xấu hổ cô cười trong sáng về phía anh. Anh ngẩn ngơ, tiện tay ném một con ra ngoài.
“Hả!” Mai Mộng Nhiên hai tay đang ôm mặt, vui vẻ nói, “Của anh tam điều!”
Ván bài tiếp tục, ngón tay Mai Nhiễm đụng vào bài, nụ cười từng chút một nở rộ, “Tự sờ được tam đồng!” Cô lại đắc ý nháy mắt với Mai Lương Chi, “Thế nào?”
Mai Lương Chi thở dài, trêu tức nói, “Tin Tưởng Tưởng, suốt đời!” Mai Nhiễm đấm anh vài cái.
Lúc này, Mai Thanh Viễn đột nhiên ngạc nhiên “ồ” một tiếng, ông chỉ vào bài trước mặt Phó Thì Cẩn, “Phó tiên sinh, không phải cậu có ba con lục điều à? Tại sao ban nãy lại đánh con ấy đi?”
Mọi người cũng xem qua đi, Mai Lương “Chậc chậc” nói, “Thật đúng là! Thì Cẩn, cậu sao thế?”
Đương sự rất bình tĩnh, “Trượt tay.”
Mọi người: “……”
Lại qua một ván, Mai Nhiễm giúp Mai Lương Chi bốc cùng một màu, trực tiếp tiêu diệt lợi thế còn lại của chú ruột Mai Thanh Viễn. Ông lớn tiếng than thở, “Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Nhiễm Nhiễm may mắn như thế, không bằng giúp chú sờ mấy con?”
Mai Nhiễm tự nhiên đồng ý, đáng tiếc bài vừa dựng xong, bên kia có người tới báo, nói bà cụ gọi Mai Thanh Viễn đi qua một chuyến, cô bèn thay thế vị trí ban đầu của ông.
Mai Nhiễm đụng vào một con màu đỏ, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng đánh con lục vạn ra ngoài.
Phó Thì Cẩn liếc cô một cái, giữa chân mày hiện lên ý cười như có như không, sờ một con Tây Phong không có tác dụng, tùy tay văng ra.
“Aizz, cháu hồ rồi!” Mai Nhiễm đẩy ngã bài, “Mười ba!”
Mai Lương Chi thổn thức mãi, “Tưởng Tưởng, em muốn cho mấy người đang ngồi chúng tôi lần lượt chứng kiến tất cả bài lớn một hồi đấy à, để anh tính xem, mười ba nổ pháo, 88 lần, Thì Cẩn, “ Anh nhìn về người phía đối diện, “Lần này e rằng cậu phải thua một con Ferrari.”
Mai Nhiễm ngạc nhiên, “Các anh chơi lớn vậy à?”
Mai Mộng Nhiên hừ nhẹ một tiếng, “Bằng không chị nghĩ rằng mọi người đang chơi đồ hàng chắc?”
Phó Thì Cẩn lạnh lùng liếc cô ta một cái, khi ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Mai Nhiễm, tỏa ra ý cười thản nhiên, “Nguyện ý thua cuộc.”
Mai Lương Chi làm sao nhận ra mạch nước ngầm kia. Anh liều mạng làm thầy dùi, “Tưởng Tưởng, nếu em chơi thêm một ván như thế này nữa, em có thể đổi con xe cũ nát kia.”
Mai Nhiễm: “……”
Ván bài vẫn tiếp diễn đến khi khách khứa lục đục bước vào mới tan cuộc. Mai Nhiễm là người thắng nhiều nhất, tiền lương một năm của Mai Lương Chi đều rơi vào tay cô. Anh một bên kêu nghèo giả khổ, “Còn đổi xe gì chứ, cả một năm sau đều làm không công”, một bên cầu xin cô “Anh còn muốn bòn tiền cưới vợ, xin Nữ vương đại nhân giơ cao đánh khẽ”.