Mai Mộng Nhiên nằm trên giường, mắt mở to, nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại sáng rực.
“Suy Nghĩ Thật Kỹ ” cuối cùng là ai?! Dựa vào cái gì cô ta được Ansel chú ý, lại là người chú ý duy nhất!?
Càng đáng chết hơn là, đã hai ngày trôi qua, cô còn không đáp lại!
Cuối cùng là mặt mũi lớn cỡ nào?
Mai Mộng Nhiên đột nhiên ngồi dậy, vò mái tóc dài lộn xộn. Nỗi phiền não trong lòng mà không thể giải quyết, cả người cô gần như phát điên.
Cô, rất, rất, muốn, muốn.
Bắt lấy con người núp đằng sau kia, để xem diện mạo của cô ta như thế nào.
Ngày kế tiếp, Mai Nhiễm nghỉ ngơi ở nhà một ngày, sau đó chuẩn bị đi thành phố B tham gia hội thảo.
Vừa vặn Mai Hồng Viễn đã ở thành phố B, hai cha con hiếm khi gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm rồi lại vội vàng chia tay.
Chương trình ba ngày đầu của hội thảo tương đối bận, Mai Nhiễm không dám lơi lỏng một giây phút nào. May mắn đến hai ngày cuối cùng, trên cơ bản là tự do trao đổi, cô ngồi giữa một đám chuyên gia, giáo sư đầy quyền uy của giới y học đến từ cả nước, áp lực tăng gấp đôi nhưng cô thu được lợi ích không hề nhỏ.
Cô cũng phải mẫu học sinh mọt sách chỉ biết thật thà gặm sách y học. Trước đây thầy giáo của cô càng coi trọng thực tiễn lâm sàng hơn, bản thân cô cũng thích nghiên cứu một vài phương pháp “Bàng môn Tả đạo” (1), tự mình đi một con đường riêng, sẽ lấy được thành quả mang tính chất đột phá.
(1) Bàng: Bên cạnh. Môn: Cửa. Tả: Trái lẽ, không chánh. Ðạo: Tôn giáo.
Bàng môn là cửa hông, không phải cửa chính. Tả đạo là tôn giáo sai trái. Bàng môn Tả đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà ác quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả thực sự. Cụm từ này thường được sử dụng theo nghĩa xấu.
Trở lại Thành phố A đã là buổi tối, thật sự quá mệt mỏi, Mai Nhiễm và sư huynh Chu Nhất Miểu đi cùng tùy tiện tìm một tiệm cơm nhỏ ven đường cho xong bữa.
“Lần trước anh nhớ em nói đã từng gặp một người bệnh bị HIV?”
“Đúng vậy, “ Mai Nhiễm dùng nước trà tráng bát đũa một lần, thoáng nghĩ, “Bà ấy không phải bệnh nhân của em, chỉ là gặp ngẫu nhiên, sao anh đột nhiên hỏi cái này?”
Chu Nhất Miểu cười, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, tùy tiện hỏi thôi.”
Tầm mắt anh rơi xuống người đối diện, công bằng, bình tĩnh như nước, không hề để lộ một chút cảm xúc chân thật, “Mấy ngày nay chắc là em mệt lắm rồi?”
“Tàm tạm, “ Mai Nhiễm uống một ngụm nước trà, “So với em tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.”
“Em tưởng tượng như thế nào?”
“Ừm, “ Mai Nhiễm cắn môi, trên gương trắng nõn hiện lên vẻ thẹn thùng, “Trước đây, vừa nghĩ đến việc cần phát biểu trước mặt bao nhiêu chuyên gia nổi tiếng, em chỉ sợ chân mình mềm nhũn, hoặc là tìm một cái động để chui vào.”
Chu Nhất Miểu bị cô chọc cười, “Em thật sự lo lắng đến thế à? Nhưng mà lúc ấy biểu hiện của em rất tuyệt, lúc chấm dứt anh ngồi bên dưới vỗ đỏ cả tay.”
Anh vẫn nhớ như in. Cô đứng ở trên bục, đứng ở nơi chói mắt nhất trong hội trường, giọng điệu không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không lấy lòng, đôi mắt trong veo, thuần khiết như nước suối, đẹp đến nỗi làm cho người ta túy lúy, anh tiếc nuối đến mức không hề chớp mắt.
Có lẽ sau này trong cuộc sống của anh, sẽ không còn giây phút như vậy nữa, anh không thể yên tâm dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn cô nữa rồi?
Mai Nhiễm có chút xấu hổ, cúi đầu lại uống trà tiếp.
Mặc dù quán không đông, nhưng đồ ăn lại lên khá chậm. Nhân viên phục vụ nhỏ giọng giải thích, “Ông chủ đang cãi nhau với bà chủ. Chú đầu bếp vốn định can ngăn bị một cú đánh của bà chủ nên lăn quay ra hôn mê bất tỉnh, bây giờ là ông chủ đang xào đồ ăn…… tạo thành sự bất tiện cho hai người, thật sự xin lỗi.”
Hai người liếc nhau, cười ăn ý mở.
“Thật ra, “ Ý cười của Chu Nhất Miểu càng sâu, tay anh gõ nhẹ vào chén trà bên cạnh, “Anh cũng từng nghĩ đến việc mở một tiệm cơm nhỏ.”
Mai Nhiễm bị khơi dậy hứng thú, “Vậy sao anh không mở, ngược lại trở thành bác sĩ?”
Anh nhún vai, khẽ hếch cằm chỉ hướng phòng bếp, “Đại khái là sợ tương lai lấy được một người vợ như bà chủ kia?”
Mai Nhiễm không nhịn xuống, “phì” Một tiếng bật cười.
“May mắn anh dự đoán trước.”
“Anh yên tâm, chị dâu tương lai chắc chắn dịu dàng, hiền thục, nhất định không hở một tí là cãi nhau với anh đâu.”
Chu Nhất Miểu dùng chiếc đũa nhẹ nhàng khuấy động lá trà trong chén, nghe vậy ngước mắt nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt không thể che giấu hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, có thiên ngôn vạn ngữ quanh quẩn bên bờ môi, cuối cùng chỉ nói ra một câu nhẹ nhàng, “Sư muội, chỉ mong mượn lời tốt lành của em.”
Cơm nước xong đã là một giờ sau, tiệm cơm cách nơi ở của Mai Nhiễm rất gần, Chu Nhất Miểu tiễn cô đưa đến dưới lầu. Nhìn theo bóng lưng thon thả kia biến mất ở trong tầm mắt, anh mới chậm rãi thở ra một hơi.
Càng tới gần, anh càng không thể khống chế.
Tiến lên trước một bước là có thể tham dự vào cuộc đời cô, nhưng vạn nhất thất bại, khả năng muốn ở cạnh cô như tối nay cũng trở thành điều xa vời.
Nửa đời trước anh đã dùng hết sự may mắn, anh làm sao dám đánh cược?
Bầu trời trên đỉnh đầu đầy sao, ánh trăng như vằng vặc lại không chiếu được đến góc sâu nhất, tối tăm nhất trong đáy lòng người đàn ông này.
***
“Sư tỷ, sao chị lại đổi di động?” Cô trợ lý nhỏ ngắm nghía chiếc điện thoại màu đen không hề bắt mắt nằm trên bàn kia, tấm tắc có vẻ kỳ lạ nói, “Bây giờ loại điện thoại Nokia này sắp trở thành đồ cổ rồi nhỉ?”
Từ khi cái di động cũ vỡ tan tành, Mai Nhiễm luôn bận việc, chưa kịp mua điện thoại mới, may mắn trong nhà còn có một cái trước đây ba cô bỏ xó không dùng đến, cô bèn lấy ra dùng tạm thời.
“Không sao mà, ngoại trừ gửi tin nhắn và gọi điện thoại, chị không cần đến tính năng khác.”
“Vậy chị sẽ dùng nó luôn à?”
Mai Nhiễm lắc đầu, suy nghĩ rồi nói, “Cuối tuần có thời gian chị sẽ đi mua cái mới.”
Cô trợ lý nhỏ “Hì hì” hai tiếng, “Em chỉ biết, giới trẻ hiện nay ấy à, nếu không được lên mạng thì y như trẻ con bị cai sữa.”
“Ba hoa!” Mai Nhiễm cầm hồ sơ bệnh án gõ nhẹ trên đầu cô một cái, “Chị đi họp trước đây.”
Khi cô đã đi khuất, Điền Điềm lại lấy di động ra, lướt mạng một lúc, miệng của cô xị xuống, “Aizz, đã qua mấy ngày, ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’ còn chưa chú ý nam thần của mình, thật là một tiểu yêu tinh biết hành hạ người khác!”
Trên Weibo, ở bảng hot search (từ khóa tìm kiếm nổi bật) “Hôm nay Suy Nghĩ Thật Kỹ đã chú ý nam thần chưa?” liên tục có mặt bảy ngày. Lượng bình luận đông kinh khủng, nhưng chính chủ cố tình không có tin tức, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian. Nam thần cao lãnh bị người ta vắng vẻ như vậy, làm sao không khiến nhóm fan chân chính bọn cô tan nát trái tim chứ?
“Oa trời ạ! Bình An Tây Kinh đấy!!” Điền Điềm đột nhiên tuôn ra một câu thô tục, “Cuối cùng ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ” này có bối cảnh gì thế?”
Hóa ra là nhóm fan nhiệt tình thấy đương sự luôn không có phản ứng, chen nhau bới móc Weibo của cô sâu tận gốc rễ, có khám phá rất lớn. Tên “Suy Nghĩ Thật Kỹ” này có lai lịch không nhỏ, ngoại trừ thiên hậu Dư Thanh nổi tiếng chú ý cô, quan vi (2) dưới trướng tập đoàn Mai Hồng Viễn giàu nứt đố đổ vách là fan của cô, vài ngày sau, ngay cả Bình An Tây Kinh cũng chú ý cô……
(2) Tài khoản chính thức đại diện cho một cá nhân, tổ chức v.v.
Đám fan đồng loạt có vẻ mặt mộng bức (3) há hốc miệng, “Trời ạ, nước quá sâu, sương mù quá dày, nghĩ đã thấy sợ!”
(3) Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
Cách dùng:
– Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.
– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng hoặc chết lặng với 1 ai hay chuyện nào
“Mẹ ơi, hình như con chú ý một nhân vật không tầm thường!”
Vì thế, sau khi bị người thu thập đồ cổ Phó Thì Cẩn nổi tiếng có trăm nghìn fan chú ý duy nhất, “Suy Nghĩ Thật Kỹ” lại bị “Bình An Tây Kinh” đẩy lên bảng hot