Cách nửa năm, weibo trống rỗng của Phó Thì Cẩn mọc ra trạng thái thứ 11 giống như tiếng sấm to đùng giữa trời nắng gắt, khiến cho đám fan ngồi dưới nổ tung từ trong ra ngoài!
Nam Phong Tễ Nguyệt: Bắt sống một nam thần! [microphone] cuối cùng đợi được anh, may mắn em không buông tha……
Chanh bạn là quả cam: Suy Nghĩ Thật Kỹ, nam thần của tôi duy nhất chú ý là bạn, Weibo thứ mười một cũng là về bạn, nói cho tôi biết, đời trước bạn cứu vớt hệ ngân hà như thế nào?! [rơi lệ thành sông] [tan nát cõi lòng thành mảnh vụn]
Phản quang nữ thần jing: Nam thần nhìn em nhìn em, cho dù anh đã là bông có chậu, vĩnh viễn không thay đổi tình yêu với anh với anh!!
Nam Phong Tiểu Hồ Ly: Chỉ có tôi phát hiện giọng điệu của nam thần hình như là chưa thành sao? Chẳng lẽ là anh đã chuẩn bị xong tình yêu, mà Suy Nghĩ Thật Kỹ còn đang do dự?
Từ nay về sau xin gọi tôi lão yêu đại nhân: Ô ô, giống như thật là màu đỏ tím! Chân tướng luôn rất tàn nhẫn, đau lòng nam thần của tôi mười giây!
Không ngoài dự kiến, lượng bình luận và thích bài weibo này như nấm điên cuồng mọc lên, rất nhanh lần đầu tiên Phó Thì Cẩn, Suy Nghĩ Thật Kỹ dắt tay nhau lên hot search.
Đám fan của hai bên sớm kích động đến mức không thể kìm chế, thay phiên ngồi canh giữ dưới Weibo của hai người, hết khóc lóc bên chỗ Phó Thì Cẩn lại chạy đến chỗ Suy Nghĩ Thật Kỹ, mong cô lần này nhất định phải mau chóng đáp lại, đừng để nam thần của các cô chờ lâu lắm.
Mai Nhiễm đọc đến bình luận này, da đầu bắt đầu run lên, làm sao cô đền bù nổi đây?
Vấn đề còn cần bao nhiêu dũng khí này đương nhiên dễ đáp, nhưng đằng sau nó là cục khoai lang phỏng tay, cô nhìn chằm chằm hai chữ mười phần ái muội kia hồi lâu, giống như muốn chọc một lỗ trên chúng.
Trong lúc Mai Nhiễm do dự, khuê mật của cô lại thản nhiên chạy tới đổ thêm dầu vào đống lửa, khuê mật sở dĩ là khuê mật, mỗi một lời đều đánh trúng điểm then chốt.
Dư Thanh v: Hóa ra cách nói chỉ hướng không rõ, xin hỏi anh muốn biết rốt cuộc là dũng khí “yêu”, hay là…… [mọi người biết]//Phó Thì Cẩn v: Nói cho anh biết, bây giờ còn cần bao nhiêu dũng khí?
Đúng là không sợ thiên hạ chưa đủ loạn à!
Nhóm fan của cô bắt đầu kêu gào.
Tiểu đinh đang: Không thể tưởng tượng được Thiên Hậu ngọc nữ nhiều năm tôi hâm mộ cũng có mặt bát quái như vậy, thật là quá soái! Cảm giác yêu chị hơn!
Ánh sáng giữa hè: Quỳ cầu xin nữ thần báo cho biết Suy Nghĩ Thật Kỹ là ai, thời gian này đều ăn không ngon ngủ không yên. [khóc lớn]
Giấc mộng bể dâu cũ: Nói thật tôi cũng rất muốn biết đáp án của vấn đề này. [thẹn thùng]
Mai Nhiễm nhìn càng ngày càng nhiều tin tức mới tràn vào, không nhịn được xoa xoa mi tâm, thoát khỏi rồi mở QQ, gửi một tin cho người khởi xướng.
Vài giây sau, Dư Thanh trả lời, sung sướng “đinh” một tiếng rơi vào đoạn đối thoại.
Dư Thanh: Làm sao mình dễ dàng thu tay lại được! Vất vả lắm mới tìm được niềm vui thú trong cuộc sống. [doge]
Mai Nhiễm: ……
Dư Thanh: Nói xem bây giờ các cậu tiến hành đến giai đoạn nào rồi? Tay nhỏ bé chắc chắn nắm rồi, cái miệng nhỏ nhắn chắc chắn cũng hôn rồi, như vậy chỉ còn lại……
Mai Nhiễm nhanh chóng cắt ngang lời cô trước khi cô tiếp tục nói:
“[Ca sĩ giỏi Trung Quốc] của các cậu giờ ghi hình đến vòng bán kết rồi nhỉ?”
Dư Thanh: Hì hì, xấu hổ? Đừng nói sang chuyện khác nha!
Dư Thanh: Lăn giường chưa?
Mai Nhiễm nhất thời không theo kịp, hỏi: “Lăn cái gì?”
Dư Thanh: Khụ! Mình đổi sang cách hỏi dễ hiểu hơn, anh ta bắt đầu rải hạt giống chưa?
Rải hạt giống?
Rải……
Hạt giống?
Mai Nhiễm đọc mà đỏ cả mang tai, thẹn quá thành giận trực tiếp gửi một giọng nói qua, “Dư Thanh Thanh, chắc chắn nhốt cậu vào sổ đen bảy ngày!”
Trước khi bị kéo đen, Dư Thanh lại bất chấp nguy hiểm tính mạng gửi một tin: “Nhưng mà anh ta là Ansel, tớ không tin cậu kìm chế được.”
Mai Nhiễm lại: “……”
Ban đêm, từ trước đến nay Phó Thì Cẩn đều ở thư phòng sửa sang lại tư liệu, lúc này anh lại nằm trên giường, kiên nhẫn dùng điện thoại lướt Weibo.
Trước đây anh không ngờ tới chẳng qua một cái Weibo mà thôi, thế nhưng tạo thành cơn chấn động lớn như vậy, xem đám fan bình luận, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Thật thú vị.
Không ngừng có tin tức nhắc nhở, Phó Thì Cẩn vốn định tắt đi, ai ngờ không cẩn thận ấn vào, tin nhắn riêng mới nhất rõ ràng nhảy vào tầm mắt của anh.
Tên Weibo chính là một chuỗi con số, rõ ràng là nick phụ, mà nội dung cũng chẳng ra gì.
“Phó tiên sinh, xin chào…… Anh đừng bị Suy Nghĩ Thật Kỹ mê hoặc sắc đẹp…… Cô rất hư vinh, trước đây còn phẫu thuật thẩm mĩ……”
Cơn tức giận mỏng manh hiện lên ở đáy mắt Phó Thì Cẩn, anh lạnh lùng cười, đầu ngón tay nhanh chóng ấn vài cái trên màn hình.
Bên kia, Mai Mộng Nhiên lập tức phát hiện tin nhắn đã soạn sẵn không thể gửi đi. Cô chưa từ bỏ ý định lại thử mấy lần, mới tin tưởng nick phụ của mình đã bị người ta kéo đen.
Cô tức giận đến mức cả người run rẩy, gần như bóp nát di động, hàm răng trắng cắn ken két, máu trong người giống như bị cơn đố kỵ pha loãng, hung hăng đạp mấy cái.
Tiểu Hạ ở bên cạnh giống như bị cơn hoảng sợ cực độ, “A” một tiếng.
Mai Mộng Nhiên trợn mắt nhìn cô, dưới ngọn đèn yếu ớt khuông mặt kia có vẻ âm u kinh khủng, chỉ thấy Tiểu Hạ đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, che miệng liên tục về phía sau.
Người đại diện thấy dáng vẻ cô khác thường, nghi ngờ nhìn qua. Ánh mắt đờ đẫn hình như có vô số cơn sợ hãi trào ra, cô cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, nhưng giọng vẫn run run, nghe đứt quãng, “Mộng, Mộng Nhiên…… em, cái mũi của em…… giống như…… bị lệch.”
Mai Mộng Nhiên đột nhiên mở to mắt, sắc mặt cô không còn đáng sợ, ôm nửa bên mặt, “Không được xem! Không cho em!”
Đêm đó hơn mười hai giờ, paparazi trắng đêm ngồi canh giữ ở sân bay thành phố A A chụp được mấy bức hình độc nhất vô nhị. Hôm sau tin tức giải trí trên trang đầu rõ ràng là: Ngôi sao nữ đang nổi Mai Mộng Nhiên đeo khẩu trang đêm khuya xuất hiện tại sân bay, vẻ mặt vội vàng.
Weibo hot search: Ngôi sao nữ Mai Mộng Nhiên xuất ngoại đêm khuya.
Thậm chí, còn vài doanh tiêu hào (1) giật tít theo phong trào: Vạch trần độc nhất vô nhị! Vòng bán kết [Ca sĩ giỏi Trung Quốc] sắp ghi hình, vì sao ngôi sao nữ Mai Mộng Nhiên chạm tay có thể bỏng vội vàng xuất ngoại đêm khuya?
(1) những người chuyên mua bán tin tức, ở mình hay gọi là blogger.
Bình luận dưới Weibo hừng hực khí thế.
Nhưng mà, đương sự như thế bốc hơi khỏi nhân gian, không có tin tức, ngay cả tổ tiết mục cũng không liên hệ được, vì thế người ngoài càng tin vào suy đoán này.
Thời điểm nghe cô trợ lý nhỏ nói đến việc này, Mai Nhiễm cũng có phần bất ngờ, nghĩ rằng, chẳng lẽ Mai Mộng Nhiên xảy ra chuyện?
Chẳng lẽ bởi vì mẹ của cô ấy?
Cứ như vậy, dòng suy nghĩ của Mai Nhiễm lại vòng đến người Ngô Ngọc Uyển, không biết có phải bà ấy thật sự bị nhiễm HIV không, hay chỉ là suy đoán của mình?
“Sư tỷ, đã quá hai mươi phút,” Điền Điềm sốt ruột nhìn ra ngoài cửa, “Phó đại thần sao chưa xuất hiện?”
“Có lẽ kẹt xe trên đường chưa biết chừng.”
Chẳng qua, lại đợi thêm 10 phút, Mai Nhiễm mơ hồ cảm thấy không ổn.
Điện thoại là bà cụ nhận, giọng rất vội, “Tiểu Nhiễm, sáng nay Thì Cẩn lại bắt đầu đau đầu, bây giờ vẫn vô cùng đau đớn, ông Dương đúng lúc về nhà cũ, bà lo lắng thằng bé một mình lái xe……”
Mai Nhiễm nắm được tình hình, cô nhẹ nhàng an ủi bà cụ, “Buổi chiều cháu cũng không có khác bệnh nhân, như thế này đi cháu xin nghỉ đến xem anh ấy.”
Trên đường đi cô về qua nhà lấy hộp châm, khi đến biệt thự nhà họ Phó thì đã gần ba rưỡi chiều.
Bà cụ đang lo lắng bất an đi tới đi lui trước cửa, vừa thấy Mai Nhiễm từ trên xe taxi xuống, vội vàng ra đón, cầm tay cô, “Tiểu Nhiễm, vất vả cháu.”
Mai Nhiễm cười, “Không sao đâu bà.”
Bước vào phòng khách, đúng lúc có một người đàn ông lạ mặt đi từ trên cầu thang xuống, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào Mai Nhiễm. Bà cụ giới thiệu với cô, “Đây này