Chuyện Mai Nhiễm bị người ta bôi đen trên mạng, sáng hôm sau Phó Thì Cẩn mới biết tin. Tuy rằng trợ lý phụ trách quản lý Weibo đã phát hiện ra, nhưng lo lắng giấc ngủ buổi tối của anh không tốt lắm nên không đúng lúc báo cho anh biết.
Nhưng mà, nghe đầu dây bên kia lặng im như thể đóng băng vạn dặm, trợ lý âm thầm cảm giác được mình đã đưa ra quyết định sai lầm.
“Tôi đã biết.”
Quả nhiên, giọng nói của anh lạnh lẽo gần như đã đến điểm đóng băng (0 độ C đó), trợ lý đang thấp thỏm, lại nghe anh nói, “Mất bao lâu có thể tìm ra người rải tin đồn?”
Anh không hỏi có thể tìm ra hay không, mà trực tiếp hỏi cần bao nhiêu thời gian.
Trợ lý lau mồ hôi trên trán, xách cổ họng lên đáp, “Tôi sẽ cố gắng tìm ra trong thời gian ngắn nhất.”
Phó Thì Cẩn cười nhẹ một tiếng, song rõ ràng trong giọng nói không để lộ ý cười, giống như giọt sương trắng nhẹ nhàng dính lên mặt cánh hoa vào ban đêm, anh nhẹ nhàng bâng quơ “ừ” một tiếng.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh mở Weibo xem một lúc, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt. Nghĩ kĩ, anh ấn một dãy số gọi đi.
Tối hôm qua Diệp Khởi Hàn làm tiệc đón gió tẩy trần cho một người bạn thân mới từ nước ngoài về, say bét nhè, nửa đêm mới về nhà. Nghe được tiếng chuông di động bực bội, đầu anh đau như muốn đứt ra, vốn định trực tiếp tắt đi, nhưng vừa thấy người gọi điện, anh lập tức tỉnh táo ba phần.
“Chuyện gì vậy? Sáng sớm……” Anh ngáp một cái thật to, nhún vai kẹp lấy di động, lấy tay vén mí mắt không thể mở ra nổi.
“Đậu má!” Diệp Khởi Hàn từ trên giường nhảy dựng lên, “Ai có lá gan to tày đình, nữ thần của Diệp mỗ cũng dám hắc!?”
“Nữ thần của cậu?”
“Hì hì,” Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng kia làm cho anh lập tức nhận sai, “Nói sai nói sai, là thần tượng của mình.”
Nói thật, Diệp Khởi Hàn cũng từng si mê âm thanh này một khoảng thời gian, đại khái là càng thần bí càng không thể bắt được, trong lòng lại càng ngứa ngáy. Đương nhiên, đó là kiểu thích đơn thuần. Một âm thanh như phù dung sớm nở tối tàn, vì sao sẽ làm người nhiều nhớ tận bảy năm?
Ngoại trừ nó được rất nhiều người bình luận âm nhạc nổi tiếng tôn sùng, nhắc tới mỗi năm theo thường lệ, còn có nhóm fan MR đông đảo canh giữ, quan trọng hơn là, cô là người duy nhất được Ansel – người có uy tín rất cao trong giới âm nhạc, đề cử.
Đối với thứ mình không chiếm được, con người luôn luôn có một loại chấp niệm khó hiểu.
“Việc này không khó,” Anh vỗ ngực một cái, lời thề son sắt bảo đảm, “Giao hết cho tớ!”
Phó Thì Cẩn ngắt điện thoại, một mình đứng trước cửa sổ sát đất, ánh nắng rực rỡ nhảy nhót trước đôi mắt anh sâu thẳm, trêu đùa trên sống mũi thẳng tắp. Anh do dự hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi.
Không biết bây giờ cô có ổn không?
Trên thực tế, sự việc kia không ảnh hưởng lớn đến Mai Nhiễm. Cô cứ đi làm theo lẽ thường, trên gương mặt không nhìn ra điểm nào khác thường.
Từ trước đến nay cô tách biệt rõ ràng cái gì là hiện thực, cái gì là ảo ảnh.
Nếu nói đến điều thật sự quấy nhiễu đến Mai Nhiễm, đó là gặp Chu Nhất Miểu ở phòng họp. Từ ngày hôm đó nghe anh tỏ tình, lúc gặp lại người đàn ông này, trong lòng cô luôn luôn cảm giác nói không nên lời. Ngược lại, nét mặt Chu Nhất Miểu thản nhiên chào hỏi cô, như thể chuyện hôm đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Vì thế, lần đầu tiên Mai Nhiễm ngẩn người trong cuộc họp, sau khi tan họp, mọi người đã đi hết. Cô thu dọn đồ chuẩn bị về hồi Khoa Trung y, một bóng người đột nhiên đến gần.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Chu sư huynh?”
Chu Nhất Miểu đẩy ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay đặt lên bàn, “Em còn để ý việc hôm đó?”
Mai Nhiễm im lặng, ánh mắt có phần xấu hổ.
Chu Nhất Miểu thoải mái cười, “Xem ra là để ý rồi.”
Thật ra thì lòng bàn tay anh đã siết chặt vào nhau, giống như chú chim bồ câu nhỏ dựa sát vào nhau sưởi ấm mà vẫn run rẩy trong ngày đông giá rét – nhưng anh không muốn để cô thấy mình hồi hộp.
Anh hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại nhìn Mai Nhiễm.
Trước đôi mắt trong suốt như mặt hồ kia, Chu Nhất Miểu đột nhiên buông tay, cho tới bây giờ anh không phải là người quá gò ép, huống chi, anh không nỡ làm cho cô cảm thấy khó xử.
Khóe môi anh hơi cong lên, “Anh đã mất một bà chủ, chẳng lẽ em muốn anh mất thêm một sư muội tốt?”
Mai Nhiễm là người thông minh, nhanh chóng hiểu rõ hàm ý tinh tế trong câu nói của anh: Từ nay về sau, anh sẽ lùi về vị trí sư huynh.
Đây cũng là kết cục tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Cô tuyệt đối không muốn mất đi một người vừa là thầy vừa là bạn.
Trở lại văn phòng, cô trợ lý nhỏ đúng lúc đi thi. Trước khi đi, cô bé dùng sức ôm lấy Mai Nhiễm, trong miệng thì thào, “Kính nhờ học thần nhập vào người con, kính nhờ kính nhờ!”
Mai Nhiễm dở khóc dở cười, vỗ vỗ bả vai cô, “Yên tâm, em ôn tập khá kĩ, bảo đảm sẽ qua!”
Bình thường Điền Điềm rất sùng bái cô, nghe vậy trên mặt lập tức từ mây mù chuyển sang tươi sáng, khi cười để lộ hai cái răng khểnh, “Cám ơn sư tỷ, em cảm giác trong nháy mắt tràn đầy lòng tin!”
Cô trợ lý nhỏ chân trước vừa đi khuất, đằng sau bệnh nhân đã đến, Mai Nhiễm bắt đầu công việc.
Gần đây trời sắp vào thu, thời tiết thay đổi, bệnh nhân đông hơn trước nhiều. Cô bận rộn đến tận thời gian nghỉ ăn trưa mới rảnh rỗi một chút.
Đồ ăn ở căng tin đã nguội lạnh, Mai Nhiễm cũng không có khẩu vị, chọn cơm trắng rưới nước thịt, miễn cưỡng ăn vài miếng.
Buổi chiều bệnh nhân đông đúc giống như thủy triều lao đến, hơn nữa Điền Điềm lại không ở đây, cô bận rộn đến mức ngay cả thời gian nghỉ ngơi dừng lại thở một hơi cũng không có.
Không biết từ khi nào, trời đã tối. Mai Nhiễm tiễn bệnh nhân cuối cùng ra cửa, lại đi vào rửa tay, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc lâu sau đó mới về nhà.
Vừa vào chung cư, cô đã nhận được điện thoại của Dư Thanh. Cô gái này đang ôm bụng nằm lăn lộn trên giường, từng đợt tiếng cười kỳ quái từ di động truyền tới, “Ha ha ha…… Mình đang chuẩn bị vung tay múa chân một trần, không ngờ còn chưa ra tay…… Vui chết mất!”
Mai Nhiễm vội hỏi, “Cuối cùng là sao?”
Dư Thanh lại thần thần bí bí thừa nước đục thả câu, “Như thế này cậu cứ lên Weibo sẽ biết, Ansel thật sự quá soái! Mình cũng muốn một người đàn ông tốt như thế…… Đúng rồi, lần trước giúp cậu giải quyết việc ‘đại náo bệnh viện’ có phải cũng là anh ấy không?”
Mai Nhiễm đột nhiên dừng bước, Dư Thanh ở đầu kia còn đang cười trêu cô, “Mình nói nhiều như vậy, sao cậu không có phản ứng, không lẽ là xấu hổ?”
“Thanh Thanh,” Ánh mắt cô nhìn thẳng về một người cao lớn đứng cách đó không xa, giọng rất nhẹ, “Bây giờ anh ấy đang đứng trước cửa nhà tớ.”
Dư Thanh tiếng than thở, “Cúp đây, mơ hòng khiến mình nghe các người ân ái trực tiếp tại hiện trường!”
Thức ăn cho chó* cái gì chứ, cô không ăn đâu!
*Trong tiếng Trung, FA được gọi là cẩu độc thân nên mỗi khi thấy người ta yêu đương tình tứ, hay dùng cách diễn đạt là ăn “cẩu lương” tức thức ăn cho chó.
“Sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông một cây áo trắng quần đen, một tay đút vào túi quần, đứng dưới ngọn đèn đường, dáng vẻ tuấn tú thẳng tắp như trúc, khi cặp mắt sâu thẳm mà hơi lạnh lùng kia đối diện với cô thì mới lộ ra vài phần ý cười, sau đó……
Mai Nhiễm nhìn thấy anh chậm rãi mở rộng hai tay về hướng mình.
Không biết lý do nằm ở ánh trăng hay ngọn đèn sáng, ngón tay thon dài của anh hình như cũng được nhuộm bởi thứ ánh sáng ấm áp, từng ngón tay trong suốt trắng trẻo, toát ra sức hút khó hiểu.
Cô từ từ đến gần anh.
Thời điểm khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai, ba bước, người đàn ông bỗng nhiên nghiêng người về phía trước ôm cô vào trong ngực, hơi thở quen thuộc tràn vào trong mũi, khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
Đã sang thu, cơn gió thổi vào mặt lành lạnh, nhưng trong ngực anh vẫn nóng hổi. Mai Nhiễm không nhịn được cọ xát hai má vào lồng ngực, ngay cả chút ít ấm ức dưới đáy lòng đã tan biến không còn dấu tích trong nháy mắt.
“Lần trước…… có phải cũng là anh giúp em đúng không?”
Đỉnh đầu truyền xuống một tiếng “ừ” nhẹ nhàng hời hợt.
Hóa ra ngay từ rất sớm, anh đã……
Mai Nhiễm lại hỏi: “Khi nào anh nhận ra em?”
“Em nghĩ sao?”
“Đêm đó khi anh đưa em về nhà?”
Ngay sau đó mũi của cô bị véo nhẹ, giọng người đàn ông trầm ấm mang theo ý cười, lắng nghe kĩ còn chứa vài phần chán nản, “Nếu em không cố tình thay đổi giọng trước mặt anh, anh đã nhận ra em ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.”
Mai Nhiễm cười, ngước mắt nhìn lên, vừa vặn anh cũng cúi mắt nhìn xuống, bốn mắt nhìn nhau trong chớp mắt, tựa như nối liền một dải ánh sáng quyến luyến không rời, bùm bùm, tia lửa bắn ra bốn phía.
Cô vươn tay khoác lên cổ anh, chủ động kiễng chân hôn anh. Những kinh nghiệm ít ỏi của cô đều là anh dạy, dĩ nhiên cô hôn không hề có kết cấu, từ chính giữa đến khóe môi, tới tới lui lui.
Phó Thì Cẩn ôm vùng eo cô, hào phóng phối hợp thả lỏng miệng, đầu lưỡi cô mềm mại tỉnh tỉnh mê mê chui vào, quấy nhiễu lộn xộn.
Hô hấp của anh lập tức trở nên dồn dập, rất nhanh đoạt lại quyền chủ động, đè người trong lòng lên thân cột đèn chiếu sáng, tay nâng cằm