Từ sân bay Tân Nam bước ra ngoài đã là khi trời nhá nhem tối, trời đổ cơn mưa, lái xe của nhà họ Dư đã chờ sẵn từ nửa tiếng trước.
Hai người vừa ngồi lên xe, mưa lớn đã đập “Bùm bùm” vào cửa kính, trình diễn một bản xonat trước khi cơn cuồng phong ập đến.
Ngọn đèn đường thêu dệt trong màn mưa, chiếc xe màu đen từ từ lăn bánh lướt qua.
Thành phố Tân Nam ba mặt giáp núi, một mặt giáp biển, tiết nhập thu đến tương đối sớm, cơn mưa hỗn loạn quét sạch hơi nóng oi bức của mùa hạ không còn bóng dáng, không khí ẩm ướt và lành lạnh.
Mai Nhiễm không nhịn được che miệng hắt xì một cái.
“Làm phiền chú bật hệ thống sưởi.”
“Được!” Lái xe vội vàng đáp.
Ngay sau đó một chiếc áo khoác màu đen phủ lên bả vai, cô cảm giác được quanh người được bao bọc trong tình cảm ấm áp, quay đầu cười với anh, lại tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi trong di động.
Trong tai cô nhét tai nghe điện thoại, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bài của mình. Cô bắt đầu chơi trò [mạt chược vui vẻ] này từ trên máy bay, vận may cực kì tốt, hơn hai giờ đã thắng mấy chục vạn hạt đậu vui vẻ, đáng tiếc là, đang chơi cao hứng, nguồn điện quá thấp nên điện thoại của cô đã tắt phụt.
Di động trong tay cô là của Phó Thì Cẩn, một lần nữa cô đăng nhập tài khoản của mình, tiếp tục chém giết bốn phương.
Tối hôm qua Phó Thì Cẩn bị cô làm ầm ĩ, đêm hôm khuya khoắt đứng lên hai lần ra ban công hít thở không khí trong lành, một lần nữa quay lại giường, cô lại vô ý thức chui vào trong lòng, mà anh không nỡ đẩy ra, thật sự là…… mất máu!
Anh có phần mệt mỏi day day mi tâm, tựa vào trên vai cô, ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng bèn nhắm hai mắt lại.
Mai Nhiễm cảm thấy trên vai nặng thêm, lập tức di chuyển hướng làm cho anh có thể ngủ thoải mái hơn.
Về phần tối hôm qua anh mất ngủ, trong lòng cô ôm nỗi áy náy nho nhỏ, tuy rằng trước khi ra cửa đã bị anh dùng nhiều phương thức trừng phạt nghiêm khắc, hai người còn suýt nữa trễ giờ máy bay.
Nghĩ đến đây, Mai Nhiễm cúi đầu xuống hôn một cái lên mặt người đàn ông, khóe môi anh cong lên, cầm một bàn tay cô đặt lên đùi mình.
Mai Nhiễm chỉ có thể dùng một bàn tay để chơi trò chơi, nhà dưới vẫn đang chờ cơ hội phục thù thúc giục cô, “Nhanh lên đi, tôi chờ đến lúc hoa cũng héo tàn!”
Cô lỡ tay quăng một quân bài tốt ra ngoài.
Hệ thống nêu lên: Điểm pháo…… tổn thất 8880 đậu.
Mai Nhiễm vừa định ấn bắt đầu ván khác thì thấy vài thông báo tin tức weibo đột nhiên từ phía trên nhảy xuống, cô ấn vào nhìn lướt qua, trông thấy rất nhiều nội dung không quá xa lạ.
Cô nhanh chóng tìm thấy căn nguyên, đến từ một dòng weibo của tài khoản có tên là “Gió đêm thổi”:
“Trời ạ! Hôm kia mình gặp nam thần của mình Phó Thì Cẩn ở Hongkong, chắc chắn các bạn không đoán được người bên cạnh anh ấy là ai! Là, SUY, NGHĨ, THẬT, KỸ! Chị ấy thật sự là mỹ nữ, hơn nữa còn là đại mỹ nữ, giọng nói vô cùng dễ nghe! Quả thực là con người cấp bậc nữ thần, tuyệt đối được trời đất tác hợp với nam thần của mình!”
Gió đêm thổi? Mai Nhiễm cúi thấp mắt ngẫm nghĩ, đây chẳng phải là cô gái bị mình giẫm chân còn nhắn tin hỏi hay mình sao?
Điều bất ngờ là, trạng thái này có lượt chuyển tiếp rất lớn. Theo lý mà nói, một Weibo chỉ có một ngàn người theo dõi không thể có lực ảnh hưởng lớn đến vậy, Mai Nhiễm tiếp tục xem, nhanh chóng phát hiện nguyên nhân, không khỏi có phần ngạc nhiên.
Hội fan toàn cầu của Phó Thì Cẩn: Phương Bắc có giai nhân, Xinh tươi nhất cõi trần. Liếc nhìn, thành quách đổ; Nhìn thêm, quốc gia vong (1) [trái tim]//gió đêm thổi: Trời ạ!…… trời đất tác hợp!
(1) Bốn câu thơ trích trong bài Giai nhân ca của Lý Diên Niên.
Nguyên văn:
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Dịch nghĩa
Phương bắc có người giai nhân,
Đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc.
Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta,
Ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta.
Bình luận của đám fan bên dưới còn khen cô lên tận mây xanh, cô càng xem càng ngượng ngùng, đang chuẩn bị rời khỏi, không ngờ bất cẩn ấn vào nút “like”, biểu tượng ngón tay cái hưng phấn giơ cao, trong nháy mắt mặt cô hồng rực.
Cô không chú ý xem tiếp mà ấn thoát khỏi.
Bởi vì không yên lòng, khi đứng chờ xe trước cửa đại viện Dư gia, trên tay Mai Nhiễm chỉ còn lại mười vạn hạt đậu, người đàn ông gối lên vai cô không biết tỉnh lại từ khi nào, đôi mắt xinh đẹp hơi nhếch lên ngắm nhìn cô.
Thấy cô chán nản lắc đầu cắn môi, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ nắm cằm cô quay sang phía mình, không dám quá nặng, chỉ lướt qua.
Hai con sư tử bằng đá trước cửa một trái một phải được nước mưa cọ rửa sáng bóng, càng lộ vẻ oai phong lẫm liệt, người hầu đã bật dù lớn đứng chờ sẵn ở gần xe.
Cây dù màu xanh đậm chậm rãi đi về phía mái hiên thấp bé, Mai Nhiễm thở nhẹ nói, “Trời mưa to thật!”
“Đúng vậy, liên tục mưa mấy ngày!” Quản gia đi trước dẫn đường cười ha ha, “Tiểu thư Nhiễm, sáng sớm lão gia đã nhắc tới cô, nếu ngài ấy biết cô còn dẫn cả bạn trai về cùng, chưa biết chừng còn cao hứng hơn nữa!”
Mai Nhiễm liếc người đàn ông rất nhanh, thì thấy anh cũng đang nhìn mình.
Tuy rằng giữa hai người không có động tác thân mật, nhưng chỉ cần là người sáng suốt, ai không nhìn ra mối quan hệ của họ?
Ông cụ Dư vừa nghe tiếng động ngoài cửa bèn đi ra, “Tưởng Tưởng tới rồi.”
Ông nhìn người đứng bên cạnh Mai Nhiễm, nét mặt mang vài phần vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, “Vị này là?”
Mai Nhiễm vội vàng giới thiệu hai người.
Phó Thì Cẩn lễ phép chào hỏi ông cụ, đoàn người bước vào phòng, chốc lát sau có người hầu đi lên dâng trà.
Đầu tiên ông cụ hỏi tình hình gần đây của Mai Nhiễm, biết được mọi việc đều tốt, ông vuốt chòm râu dài bạc phơ gật đầu, “Cha cháu nói là chuyến bay đến trễ, khả năng buổi sáng ngày mai mới tới.”
Di động Mai Nhiễm còn tắt máy, dĩ nhiên không biết tin tức này, “Chẳng trách được, cháu còn nghĩ đáng lẽ ba cháu phải đến sớm hơn cháu mới đúng.”
Ông cụ Dư cười từ ái, dời lực chú ý chuyển đến người Phó Thì Cẩn, “Tiểu Phó, cháu đang làm gì? Trong nhà còn có ai?”
Mai Nhiễm đang cầm tách trà, dùng tách lắc nhẹ lá trà mỏng như ngân châm, một bên nghe anh khiêm tốn có lễ đáp một đống vấn đề.
Ông cụ đang trấn giữ giúp cô đây mà.
Ông cụ nghe xong có vẻ cảm thấy vừa lòng, nghĩ rồi lại hỏi, “Cháu biết chơi cờ không?”
Phó Thì Cẩn gật đầu, ông nhanh chóng nói tiếp, “Vậy cháu bồi ông già này chơi một ván được chứ?”
“Tưởng Tưởng,” Ông cụ còn nói, “Không biết bây giờ Thanh Thanh làm náo loạn phòng bếp cỡ nào nữa, cháu đi giúp nó đi.”
“Thanh Thanh đã về ạ?” Mai Nhiễm hỏi.
Không phải nói cậu ấy nói không sắp xếp được thời gian, ngày mai mới về à?
“Về từ hôm qua, nó còn nói muốn đích thân làm bữa cơm cho ta, với trình độ nấu nướng của nó, ta cũng không dám khen tặng!”
Sau khi Mai Nhiễm đi, không khí trong phòng nhất thời trở nên khác biệt, ông cụ gọi người dọn xong bàn cờ, “Bắt đầu đi.”
Tài đánh cờ của ông tôi luyện nhiều năm, bỏ không ít công sức, gần