“Tay cậu vừa mỏi vừa đau à?” Dư Thanh thấy cô vẫn xoa nắn cổ tay của mình, tò mò hỏi.“Gần đây thời tiết chuyển lạnh, cậu nên chú ý chăm sóc một chút.”
Mai Nhiễm vội vàng dừng lại động tác, gẩy một lọn tóc mai, che khuất vành tai bắt đầu nóng lên.
Thật ra không đến mức đau, chỉ là hơi nhức thôi!
“Không đúng,” Dư Thanh còn nói, “Mình nhớ rõ cậu bị thương tay phải mà, vậy cậu bóp tay trái gì? Chẳng lẽ vật này cũng bị lây bệnh?”
Lỗ tai bên dưới mái tóc đen đã đỏ rực như mã não.
Mai Nhiễm ấp úng, “Ừm…… A. Hôm nay thoạt nhìn thời tiết không tệ lắm……”
Dư Thanh cười khì khì sán lại gần, “Tối hôm qua thế nào? Cậu hỏi chưa?”
“Tối hôm qua.” Mai Nhiễm gian nan lặp lại hai chữ này, thật sự là…… Một lời khó nói hết!
Trí nhớ như dòng nước ào đến, sau khi cô nói câu đó, trong nháy mắt cảm giác được cơ thể người đàn ông bên cạnh mình cứng ngắc, sau đó, anh dùng sức hôn cô, nắm tay cô từ từ đặt lên…… nơi đó.
“A, cậu nói gì?”
Hai mắt Dư Thanh sáng trưng như bóng đèn, nháy mắt, “Tối qua mình chia sẻ link video cho cậu, cậu đã ấn vào xem chưa?”
“Chưa.” Mai Nhiễm ngáp một cái nho nhỏ. Cô làm gì có thời gian xem chứ? Lăn lộn đến ba giờ sáng mới ngủ, buổi sáng nay mãi cô mới đứng lên được.
“Vậy thì thật đáng tiếc!” Dư Thanh cười, mở di động ra, xem lại một lần từ đầu đến cuối.
“Trước đây không phải cô ta dùng nick nhỏ bịa đặt chuyện cậu phẫu thuật thẩm mỹ à? Quả nhiên lẽ công bằng có quả báo!”
Mai Nhiễm tựa vào cây cột, đôi mắt cụp xuống, “Nói thật, nếu không phải có ảnh chụp trước đây của em ấy…..”
“Bây giờ trên tay cậu có ảnh chụp trước kia của cô ta à?” Dư Thanh bỗng nhiên ôm lấy bả vai cô, “Cho mình xem!”
Có một câu nói rất có đạo lý, người đáng sợ nhất không phải người biết quá khứ của bạn, mà là người giữ ảnh chụp xấu của bạn.
“Mình để ở nhà.” Mai Nhiễm nói.
Dư Thanh lộ ra nụ cười xấu xa, “Cừ thật, sau này nếu cô ta còn dám gây chuyện với cậu, cậu trực tiếp công khai bức ảnh đó đi! Nếu sợ bị phiền toái, có thể giao việc này cho mình.” Dù sao mấy chuyện trừng trị tiểu nhân, cô rất vui lòng làm.
Mai Nhiễm cười, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy một người hầu đi về phía họ.
“Tiểu thư, cha cô đã về, lão gia mời cô qua đó một chuyến.”
“Tại sao ông ta còn có mặt mũi trở về?” Ý cười Dư Thanh thu hết, đôi mắt lóe lên nét sắc lạnh, “Tôi không đi!”
Người hầu khó xử đứng tại chỗ.
Mai Nhiễm kéo cánh tay cô một cái, “Thanh Thanh, hôm nay là sinh nhật ông nội, đừng làm ầm ĩ quá, dù sao nói đi nói lại, bác ấy cũng là cha cậu.”
“Mình không có người cha này!” Dư Thanh hờn dỗi gào to về hướng viện.
Mai Nhiễm nói trúng tim đen, “Có hay không thì trong lòng cậu hiểu hơn ai hết.”
Dư Thanh hung hăng giậm chân vài cái, song vẫn đi theo người hầu.
Ông cụ Dư lớn tuổi, tinh thần không được như trước, cho nên buổi mừng thọ tổ chức vào buổi chiều, đến bốn giờ mới bắt đầu. Lúc này còn sớm, Mai Nhiễm định đi ngắm xung quanh để giết thời gian.
Cây hoa quế trong viện nở rất sai, Mai Nhiễm đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn tán lá cây bao quanh những bông hoa màu trắng. Gió thổi đến, trong lòng bàn tay cô đỡ lấy mấy bông, vui mừng đặt lên gần mũi ngửi, sau đó bỏ vào túi áo khoác.
Tiếp tục đi về phía trước, lại đi thêm hơn ba mét bắt gặp hình bóng quen thuộc ở hành lang, Mai Nhiễm âm thầm cắn lưỡi. Tại sao người trong lòng đang muốn né tránh, cố tình hết lần này đến lần khác cứ chạm mặt vậy?
Phó Thì Cẩn cũng thấy cô, trong đôi mắt nâu hiện lên ý cười, cứ thế im lặng chăm chú nhìn cô, giống như trong mắt anh chỉ có thể trông thấy một mình cô, không nhận thêm thứ khác.
Mai Nhiễm từ từ lại gần, ngừng lại khi cách anh còn có vài bước, “Tại sao anh ở đây?”
Anh mím môi cười, “Muốn anh ôm em lại đây à?”
Ban đầu cô không nghe rõ, vài giây sau mới phản ứng lại anh đang nói gì, trong nháy mắt người đã đứng trước mặt anh.
“Anh đang đợi người.” Anh trả lời vấn đề của cô trước.
“Hả.” Không phải là chờ cô chứ? Ôm cây đợi thỏ? Chui đầu vô lưới?
Sau khi trải qua tối hôm qua, khi đối diện với anh, trái tim Mai Nhiễm rộn rã như nổi trống trong lồng ngực, ngay cả hít thở cũng có phần không chịu khống chế.
Vì sao anh có thể thản nhiên như thường thế?
Người đàn ông đột nhiên vươn tay lại gần, theo bản năng Mai Nhiễm lùi vài bước về sau, nhưng anh nhanh tay nhanh chân đã ôm lấy eo cô.
“Thơm quá,” Anh hít một hơi thật sâu, nhặt mấy nụ hoa trắng nhỏ vương trên tóc cô, nhẹ nhàng mở ra bằng đầu ngón tay, “Đây là hoa quế?”
“Anh thích không?” Mai Nhiễm thò tay vào túi, “Chỗ em còn có một ít.”
Cằm anh tựa lên đầu cô, lại nghe giọng nói, “Thơm thật.”
Mai Nhiễm tựa vào anh ngực cười.
“Nhiễm Nhiễm,” Hơi thở của anh bỗng nhiên lướt qua bên tai, giọng nói trầm thấp rất có sức quyến rũ, “Anh rất vui vẻ chia sẻ với em sự thân mật này.”
Giọng càng đè thấp hơn, “Chỉ với em.”
Em thuộc về anh, anh cũng chỉ thuộc về em. Cho nên, không cần xấu hổ.
Mai Nhiễm: “…… Vâng.”
Phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng ho nhẹ, cô hoảng sợ, quay lại, vội vàng đẩy người trước mặt ra, “Ba.”
Hóa ra người anh vừa nói đang chờ chính là cha cô à? Sao anh không nói sớm? Không biết cha đã đứng đó nhìn bao lâu, hơn nữa, ban nãy lời hai người nói chuyện chẳng phải là…… Mai Nhiễm hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào.
So với cô, Phó Thì Cẩn bình tĩnh hơn, đương nhiên chỉ hơn một ít thôi, dù sao việc bị nhạc phụ tương lai bắt gặp cảnh tượng này không nằm trong dự liệu của anh. Chỉ có thể lý giải, ban nãy quá chú tâm, ngay cả tiếng bước chân đến gần cũng không phát hiện được.
“Tưởng Tưởng,” Mai Hồng Viễn nhìn về phía con gái mình, ánh mắt ôn hòa hàm chứa ý cười, “Có mấy người bạn cảm thấy hứng thú về đồ cổ, ba có thể tạm thời mượn Thì Cẩn không?”
Ông lại bỏ thêm một câu, “Sẽ không lâu đâu, nửa giờ là đủ.”
“Ba ba!” Mai Nhiễm gọi, sau đó nhanh chóng chạy ra!
Quả nhiên Mai Hồng Viễn nói chuyện giữ lời, hết nửa tiếng đã thả người, nhưng Mai Nhiễm đã chạy mất hút.
Cuối cùng Phó Thì Cẩn đành hỏi thăm người hầu, mới biết cô và Dư Thanh cùng đi chùa cầu phúc cho ông cụ, trước khi bữa tiệc bắt đầu khoảng mười phút, anh thấy cô một lần nữa xuất hiện.
Mai Nhiễm và Dư Thanh mặc váy giống hệt nhau, nhìn cực kỳ giống một đôi chị em song sinh đẹp như hoa, một trái một phải ngồi bên cạnh ông cụ, dỗ ông cụ vô cùng vui vẻ, cười liên tục.
Mai Nhiễm đặt “Bạch ngọc băng tàm” trong lòng ông cụ, ông tựa như cầm bảo bối lấy ra nữa chia sẻ với mọi người, sau đó lại sai người cất kĩ, giống như người khác liếc mắt nhiều thêm một cái đã làm hao mòn bảo bối của ông vậy.
Dư Thanh bĩu môi, “Ông nội à, ông thiên vị quá, hôm qua ông còn bảo thích ngọc như ý cháu đưa nhất mà!”
“Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt,” Ông cụ Dư vui vẻ, “Ông đều thích, đều thích!”
Dư Thanh nở nụ cười, “Như thế còn được.”
Cha cô đã có mặt, nhưng mấy tiếng qua, Dư Thanh chẳng thèm liếc ông ta một lần. Người đàn ông trung niên này cô đơn uống rượu, trong nụ cười gượng giả tạo tràn đầy nỗi chua sót và cay đắng không thể nói ra lời.
Từng bước sai từng bước sai, trên đời này quả nhiên không có thuốc hối hận.
Đến bảy giờ, khách mời đã tan cuộc, vài người hầu vội vàng dọn dẹp, Dư Thanh và Mai Nhiễm đỡ ông cụ uống ngà ngà say về phòng nghỉ ngơi.
Khi ra ngoài vừa vặn gặp quản gia đến đưa canh tỉnh rượu, cô hỏi, “Ông ta đâu?”
“Nghe nói uống nhiều, 10 phút trước lái xe đã đưa ngài ấy về khách sạn, lúc này chắc là đang trên đường.”
Dư Thanh không nặng không nhẹ đáp một tiếng. Trong lòng có phần bực bội, sao lại ở khách sạn? Làm cho ai xem chứ?
Mai Nhiễm không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng theo cô đi ra, tản bộ trên bờ sông.
Đi được một nửa, Dư Thanh đột nhiên nhớ ra điều gì, nhanh chóng lấy di động, “Người đại diện của mình nói cho mình biết, đêm nay Mai Mộng Nhiên có phỏng vấn với [minh tinh giải trí nghe thấy]. Aizz, mạng mẽo vớ vẩn, sao ấn mãi không ra, di động của mình vẫn là 4G đấy!”
Cô còn khoa trương đứng trên tảng đá dò tín hiệu, náo loạn một trận cuối cùng buông tha.
“Mình còn muốn xem lần này cô ta làm sao trấn an người hâm mộ đấy!”
“Cảnh đêm đẹp như thế,” Mai Nhiễm kéo cô lại gần, hai người sánh vai ngồi xuống bờ sông, “Nhắc đến em ấy làm gì để thêm mất hứng!”
“Cũng đúng!” Dư Thanh dựa vào cô, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, yếu ớt hỏi, “Tưởng Tưởng, cậu nói xem mẹ mình sẽ là ngôi sao nào nhỉ?”
“Viên kia!” Mai Nhiễm chỉ cho cô xem.
“Sao cậu biết?”
“Bởi vì bên cạnh viên đó là mẹ mình,” Mai Nhiễm nói, “Khi còn sống hai người là chị