“Thì Cẩn cứu em!”
Nhưng mà, câu nói Mai Nhiễm dùng hết toàn lực hô lên đúng lúc bị tiếng còi của một chiếc xe đi ngang qua át đi. Gã đàn ông kia lạnh lùng cười, dùng sức che miệng của cô, cố gắng lôi về phía xe. Vì bị che miệng, cô kinh hoàng, dư quang thấy người đàn ông ở phía bên kia đường cầm di động nhìn về phía cửa chính bệnh viện, hình như đang tìm kiếm bóng dáng cô.
Bọn họ cách nhau gần đến thế, đại khái chỉ cách nhau mười mét, nghĩ đến bản thân bị ai đó bắt đi ngay gần chỗ anh…… Cô vừa giãy dụa vừa thầm gọi tên anh hết lần này đến lần khác, nhưng hiển nhiên vào thời điểm này thần giao cách cảm cũng không phát huy tác dụng.
Trong đầu Mai Nhiễm chỉ có một ý nghĩ: Tuyệt đối tuyệt đối không thể bị hắn bắt đi!
Cô chạm vào cánh tay gã đàn ông đang giữ chặt mình, dùng sức nhấn một cái ở huyệt Hợp Cốc. Cô gần như dùng hết toàn bộ sức lực vào cú đánh này, thậm chí móng tay cắm sâu vào tay hắn, gã đàn ông đau đớn buông lỏng tay, tức giận chửi thề. Cô nhân cơ hội cong đầu gối quỳ xuống đất, cả người trượt xuống, nửa người trên bắt đầu thoáng thoát khỏi phạm vi giam cầm của hắn.
Gã đàn ông không ngờ Mai Nhiễm có chiêu này, cánh tay bị cô bấm chặt không còn sức. Có điều, về mặt thể lực, một người đàn ông muốn ra tay với một phụ nữ quá dễ dàng, hơn nữa lúc này trời đã tối, buổi chiều tà che giấu rất tốt, một lần nữa hắn túm cô dậy, dùng tay kia nắm phần gáy mảnh mai của cô, ấn đầu của cô lên cửa xe, hung tợn nói, “Còn không thành thật?”
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn, “Làm gì thế?!”
Hóa ra là bác bảo vệ già của bệnh viện, trên tay ông còn cầm hộp cơm tối vừa ra ngoài mua về, trông thấy một nam một nữ đánh nhau, ông tập trung nhìn thật kĩ, đây không phải bác sĩ Mai, Mai Nhiễm, vừa tan tầm à?
Tuy rằng ông không biết người đàn ông kia là ai, lại có quan hệ thế nào với Mai Nhiễm, nhưng mà bình thường ông nhận được rất nhiều sự quan tâm của cô, hiểu tâm tính cô như thế nào. Cô không giống người sẽ dây dưa với một người đàn ông giữa phố xá, cảnh tượng này có vẻ thật sự kỳ lạ.
Sau tiếng hét của ông, rất nhanh có hai bóng người lao ra khỏi phòng bảo vệ, trong tay cầm theo dùi cui, miệng còn ngậm cơm, cái miệng bóng loáng không kịp lau.
Gã đàn ông kia thấy một lúc có vài người lao đến, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng không cam lòng để tuột mất cơ hội tốt như thế. Có điều, hiển nhiên theo cái đà này giằng co tiếp gã cũng không có phần thắng, cùng với tiền mất tật mang, chi bằng tính kế lâu dài, dù sao núi xanh còn đó không sợ thiếu củi đốt.
“Lần này coi như mày may mắn!” Gã nghiến răng nghiến lợi thả lỏng tay, Mai Nhiễm lập tức mềm nhũn té xuống đất.
Bỗng nhiên chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi tới, Mai Nhiễm không dám tin trông thấy một bóng người nhanh chóng đến gần. Cô che miệng, đã quên mình có thể phát ra tiếng, cứ như thế nhìn anh, trong đôi mắt có chất lỏng ấm áp chảy ra.
Gã đàn ông kia đang cong lưng chui vào trong xe van, chân trước vừa bước lên trên, chỉ cảm thấy sau cổ bị người khác dùng sức mạnh lôi ra ngoài. Gã không đề phòng bị kéo xuống dưới, chưa thấy rõ mặt người tới, trước tiên cái mũi trúng một đòn cứng rắn, trong nháy mắt máu mũi tuôn trào.
“Mẹ nó!” Gã nhổ toẹt một miếng nước bọt xen lẫn máu, vẻ mặt ngoan độc trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, không đợi nói chuyện, trực tiếp vung một cú đấm.
Phó Thì Cẩn nhanh nhẹn né tránh, nhanh tay túm lấy tay hắn, dùng sức lôi về phía trước, chưởng phong như đao, giơ tay chém xuống khuỷu tay hắn, chỉ nghe một tiếng “cộp”, cánh tay phải của hắn như bị bẻ gãy treo thõng trên vai.
“Xinh đẹp!” Bác bảo vệ già không nhịn được quơ quơ nắm đấm, “Đánh chết hắn!”
Gã đàn ông kia hung tợn lại nhào tới, hơn mười giây sau lại bị Phó Thì Cẩn dùng phương thức tương tự tháo xuống cánh tay trái, anh nhẹ buông tay, thật ra không dùng nhiều lực, gã lại văng ra ngoài giống như mảnh vải rách, nằm trên mặt đất há mồm thở dốc.
Anh không thèm liếc mắt nhìn thêm một lần, lập tức đi tới nâng Mai Nhiễm dậy, “Em không sao chứ?”
Anh vỗ vỗ tro bụi trên người cô, kiểm tra từ đầu tới đuôi một lần, nhìn bề ngoài tạm thời không trông thấy cô bị thương, chẳng qua vừa nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, thấy rõ nỗi khiếp sợ bên trong chưa tiêu tan, trái tim anh từ từ đau nhức, “Xin lỗi.”
Tay Mai Nhiễm nắm tay anh hơi run run, vừa định nói gì đó, chỉ nghe gã đàn ông nằm trên mặt đất kia đột nhiên hô, “Mẹ nó! Thứ hèn nhát! Chỉ biết xem náo nhiệt, còn không chạy nhanh xuống dưới đây đỡ ông mày hả?!”
Không ngờ hắn còn đồng phạm! Bị cảnh vừa nãy làm sợ ngây người, mấy nhân viên bảo vệ vội vàng nắm chặt dùi cui trong tay, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.
Ai ngờ đợi trong chốc lát không thấy chung quanh có động tĩnh, mọi người nín thở tập trung xem xét bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng khởi động xe ô tô nhỏ nhoi vang lên, chiếc xe van chưa kịp đóng cửa xe giống như một kẻ trộm chột dạ uốn éo cái mông chuồn êm.
“Phó tiên sinh, không cần đuổi theo à?” Bác bảo vệ già tiến lên hỏi.
“Không cần, phiền bác giúp cháu báo cảnh sát.” Phó Thì Cẩn thản nhiên liếc nhìn chiếc xe bỏ đi, thần sắc nhất thời trở nên bí hiểm, anh ôm người trong lòng, dịu dàng trấn an, “Không sao rồi.”
Mai Nhiễm cọ cọ lên ngực anh.
Một giờ sau, “vụ án bắt cóc” tuyên bố đã được phá.
Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn báo cho hai người biết, “Họ đã khai hết……”
Hóa ra gã đàn ông kia đúng là paparazzi lần trước chụp ảnh hai cha con Mai Hồng Viễn ở thành nhỏ Tân Nam. Sau sự việc tung tin vịt đó, không chỉ tạp chí hắn công tác bị treo giấy phép kinh doanh, hơn nữa không bao lâu phá sản đóng cửa, sau đó nhiều lần hắn đi tìm việc liên tục vấp phải trắc trở. Sau một hồi thăm dò, hắn mới biết được hóa ra bản thân mình đã bị ghi vào sổ đen trong nghề, một người bạn tốt của hắn lặng lẽ lộ ra “Nội tình”, “Mày xem không đắc tội ai, lại đi làm mích lòng tập đoàn Mai thị.” Ha ha, quả nhiên là ép người quá đáng, không cho người khác một con đường sống hả?
Tiền trong thẻ giảm bớt qua từng ngày, hắn nhanh chóng cùng đường bí lối. Vừa nghĩ tới kẻ thù hại chính mình nghèo túng, hắn đã hận đến tim gan phèo phổi sắp nổ tung!
Chó bị chọc giận còn biết nhảy tường, huống chi người đã bị ép đến bước đường cùng? Mục tiêu Mai Hồng Viễn quá cao, ra vào đều có người bảo vệ, không tốt ra tay, vì thế hắn lặng lẽ theo dõi Mai Nhiễm.
Ngồi canh trước cửa bệnh viện hai ngày, thăm dò quy luật tan làm của cô, cuối cùng quyết định hành động vào mốc thời gian đó. Hắn chẳng muốn tính mạng của cô, chẳng qua vui vẻ một chút thì được, huống chi đó là một đại mỹ nhân. Chuyện như vậy trước đây không phải hắn chưa từng làm, càng bị ép buộc chơi vào vui, nếu bị bắt, cũng chẳng phiền hà…… Về phương diện này, từ trước đến nay pháp luật yếu kém, hắn có thằng bạn phạm tội này vào tù mấy tháng đã được thả. Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, ngược lại thoải mái ăn cơm tù mấy năm không thành vấn đề, một cái mạng cùi bắp có thể bết bát đến mức nào? Hắn đã tính đến tình cảnh tệ nhất, không ngờ tới là, chưa bắt được người, bản thân đã bị áp giải vào cục cảnh sát.
Mai Nhiễm vừa nghĩ tới bản thân bị người đàn ông khác dùng suy nghĩ dơ bẩn nhớ thương trong đầu, tức giận đến cả người run rẩy, đôi môi trắng bệch, nhẹ nhàng run run.
Phó Thì Cẩn an ủi một lúc lâu, vốn định sai người đưa cô về nhà trước, song