“Trời đất ạ!!”
Tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sớm, Diệp Khởi Hàn bừng tỉnh từ trong mộng, mắt cũng chưa mở ra, luống cuống tay chân ôm người bên cạnh, “Làm sao?”
“Đệch!” Dư Thanh đập “bịch bịch” xuống giường, ga giường bị cô vo viên không còn hình dáng, “Ở bảng xếp hạng âm nhạc muốn nghe, Mai Mộng Nhiên chèn ép trên đầu tôi, không phục không phục không phục!”
Diệp Khởi Hàn còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn. Anh xoa xoa mi tâm, giờ mới phát hiện mình trần như nhộng trong không khí, may mắn trong phòng bật chế độ sưởi. Anh nhớ tối hôm qua sau khi chấm dứt, cô giống như yêu tinh quấn trên người mình, không cho anh mặc quần áo, còn cô vơ đại một cái váy ngủ để mặc. Cho dù chăn bị cô làm rách bươm rũ xuống mép giường, miễn cưỡng không lõa thể.
“Anh, anh biến thái!” Ánh mắt của cô trợn tròn, hiển nhiên không hề thích hành động này của anh.
Anh buồn cười sán lại gần, “Không phải đã ngủ cùng sao, trên người anh có nơi nào em chưa từng thấy? Hơn nữa, tối hôm qua rõ ràng là em……”
Hơi bình tĩnh trở lại, Dư Thanh cũng nhớ đến tối hôm qua bản thân tâm huyết dâng trào bày ra trò đùa dai, không ngờ con người này làm theo thật. Cô hất cằm thật cao, sức mạnh cũng tăng dần theo, cô húng hắng cổ họng, “Đó là tôi nói mớ! Nói mớ, anh hiểu không?”
Diệp Khởi Hàn cười y hệt hồ ly, “Đương nhiên anh biết, hóa ra trong tiềm thức em mê đắm thân thể anh…… đến thế.”
Dư Thanh chống nạnh, “Ai mơ ước? Tôi, tôi……”
“Tôi bảo cái gì thì anh làm cái đó, anh ngốc à?”
“Lão bà đại nhân nói cái gì chính là cái đó.”
Ý tứ là bị mắng thành đồ ngốc cũng cam tâm tình nguyện? Dư Thanh chán nản, bị nghẹn không nói nổi một câu, thở phì phò lườm anh.
“Diệp Khởi Hàn, tôi cảnh cáo anh, anh đừng nghĩ rằng đã gặp ông nội của tôi, trèo lên giường của tôi, anh liền……”
“Bảng xếp hạng âm nhạc muốn nghe là cái gì?”
“A!” Dư Thanh gãi gãi đầu, “Suýt chút nữa quên béng chuyện đứng đắn!” Cô tìm tìm xung quanh, cuối cùng mò thấy di động ở góc giường, mở ra cho anh xem, “Nếu Mai Mộng Nhiên không phải dựa vào MR, cô có thể đứng thứ nhất chắc? Ở đuôi xe coi như cô ta đã gặp may mắn!”
Hóa ra lực chú ý của cô dễ dời đi như thế, Diệp Khởi Hàn cười đắc ý trong lòng, chỉ chốc lát sau biểu cảm lại trở nên ảm đạm. Có điều nghe giọng cô tràn đầy sức sống, anh bắt đầu cảm thấy buổi sáng hôm nay rất tốt đẹp.
“Không phải là một cái bảng à? Em muốn anh mua cho em.”
Dư Thanh lườm anh, “Nông cạn.”
Điều thực sự cô để ý không phải cái bảng này. Cô không quen nhìn người đứng đầu là Mai Mộng Nhiên, sản phẩm làm nhái rất giống kia.
Mai Mộng Nhiên sắp phát hành đĩa đơn liên tục đứng đầu “Bảng xếp hạng âm nhạc muốn nghe” ba ngày. Người đại diện của cô không khống chế nổi sự vui mừng, cười đến mức ánh mắt đều nở rộ một đóa hoa, “Chị lấy được từ nội bộ công ty số liệu mới nhất. Mấy hôm trước mở cuộc điều tra, đám fan tỏ vẻ tình nguyện mua chuyên tập chiếm 96% tổng số người khảo sát, nhưng một bộ phân này đã đủ tiêu thụ 80% tổng sản phẩm phát hành lần đầu. Mộng Nhiên, quả nhiên chúng ta không đi sai con đường này.”
Nghe vậy, cuối cùng Mai Mộng Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Một đường đi tới giống như mơ một giấc mộng nhẹ nhàng, tràn đầy vui sướng. Từ trên mây té xuống đáy vực, nay cô lại đặt chân lên nơi rất cao, có điều, trong lòng cô vẫn mơ hồ lo lắng.
Trước đây ông nội thường ân cần dạy bảo, con người phải biết tự thỏa mãn, biết rằng trèo cao sẽ ngã đau.
Sau khi cô đến nhà họ Mai, bà cụ mở ra cánh cửa một thế giới mới cho cô. Cô dần dần ném những lời này ra sau tai, sau đó cô lại dấn thân vào cái chảo nhuộm danh lợi……
Sầm Thần còn nói, “Hai ngày qua còn có một tin tức vô cùng quan trọng, quan vi của giải trí Thiên Hành đăng một Weibo.” Cô nhớ lại nội dung:
Giải trí Thiên Hànhv: Ít ngày nữa có nhân vật nặng ký thần bí cách biệt giới âm nhạc bảy năm mang theo tác phẩm mới gặp mặt cùng mọi người, có chờ mong không nào?
Nhân vật lớn phù hợp với điều kiện phù hợp có vị trí quan trọng trong giới âm nhạc, gần như có thể tập trung vào một người.
Hiển nhiên, quan vi của giải trí Thiên Hành lấy “thần bí” làm che giấu, nhưng thực tế mọi người đều đoán được thân phận của nhân vật thần bí này.
Ansel.
Người đàn ông tài hoa hơn người là nhạc sĩ kiêm nhà sản xuất âm nhạc nổi danh. Cố tình tính cách anh trời sinh kiêu ngạo, số lượng tác phẩm không nhiều lắm nhưng mỗi bài đều là tinh phẩm, đến này chúng còn thường xuất hiện trong bảng các ca khúc vàng kinh điển. Năm đó, người anh nâng đỡ đến nay có thể được cho rường cột chống đỡ bầu trời giới âm nhạc. Người muốn hát ca khúc anh viết nối liền không dứt, song đều trắng tay quay về. Bảy năm trước anh tuyên bố ở ẩn, đưa tới vô số người thổn thức.
Trong lòng Sầm Thần ưu phiền, đột nhiên anh ta lựa chọn tuyên bố quay trở về, có phải mang mục đích gì hay không?
Chẳng qua, giống thật mà là giả, tất cả chỉ là cộng đồng mạng suy đoán vô căn cứ mà thôi. Chưa biết chừng giải trí Thiên Hành giở trò lừa bịp, gần nhất không phải thiên hậu Dư Thanh đi lại rất gần với ông chủ của họ hay sao? Có khả năng tạo thanh thế vì cô ta. Tóm lại, trước khi quan phương chưa đưa ra tuyên bố chính thức, tất cả đều không chính xác.
Cô lại hỏi người bên cạnh có vẻ không yên lòng, “Mộng Nhiên, em muốn ra ngoài à?”
Mai Mộng Nhiên lấy lại tinh thần, “Đúng chị.”
Sầm Thần nói, “Bây giờ đúng là thời điểm mấu chốt của em, trăm ngàn phải cẩn thận, đừng bị chó săn chụp được, tránh việc phải mưu đồ một trận lớn nữa. Em đã đủ “đỏ”, không cần dựa vào xì căng đan để quảng bá.”
“Em sẽ cẩn thận.”
Mai Mộng Nhiên võ trang đầy đủ, che kín bản thân từ đầu tới đuôi. Trừ lúc xuống xe đi dọc theo một con đường nhỏ chật chội khiến vài con chó sủa, gần như không ai chú ý tới cô.
Cô đứng trước cánh cửa sắt đã rỉ sét, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua túi rác chất đống không biết bao lâu trước cửa đang tỏa ra mùi hôi thối, dưới khẩu trang khóe môi gợi lên một ý cười châm chọc.
“Đến đây, khụ khụ!” Người ở bên trong nghe được tiếng đập cửa, một bên đáp lời một bên ho khù khụ. Căn phòng cách âm không tốt, cách cánh cửa cũng nghe thấy tiếng dép lê xoèn xoẹt ma sát trên sàn nhà, giống như tiếng con dao cùn mài dần trên tấm gỗ.
“Nhiên Nhiên?!” Ngô Ngọc Uyển thấy rõ người ngoài cửa, trong đôi mắt hõm sâu đột nhiên tỏa ra ánh sáng, “Mau vào mau vào!”
Trong phòng không có máy điều hòa, lạnh lẽo khiến người phát run, Mai Mộng Nhiên khép chặt áo khoác, cởi đôi kính, lúc này đôi mắt lạnh lẽo mới rơi xuống người phụ nữ ngồi đối diện bên bàn ăn. Vừa nhìn bà ta, tầm mắt của cô liên tục căng thẳng, không rời mắt nổi.
Rất gầy! Nếu không phải còn có hô hấp, Mai Mộng Nhiên hoài nghi có phải bà ta đã biến thành một thi thể lạnh lẽo hay không. Hốc mắt của bà ta sâu hoắm như vết nứt trên tảng băng, hai con ngươi tựa như hột nhãn di chuyển trên mặt. Xương gò má vốn đã cao nay càng lồi lên một cách khó hiểu, phần cằm gầy yếu quả thực sắp lộ ra xương cốt, phối hợp với ngũ quan, có cảm giác quỷ dị âm trầm không nói nên lời.
Trong đầu cô mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng dòng suy nghĩ đột nhiên bị đứa nhỏ cách vách khóc ré lên cắt ngang, đành từ bỏ.
“Mấy hôm trước trong điện thoại, bà nói về bí mật thân thế của tôi, không chỉ nói mơ hồ, còn nói chỉ có thể nói trước mặt của tôi, hy vọng bà không khiến tôi đi không một chuyến.”
“Mẹ có thể nói cho con biết, nhưng mẹ có yêu cầu.”
Mai Mộng Nhiên cười lạnh, “Nếu là tiền thì không cần phải nói.” Cô giả vờ xoay người đi ra ngoài, “Hơn nữa, tôi không cảm thấy hứng thú với bí mật của bà chút nào.”
Đơn giản là thấy cô trèo lên khỏi vũng sình lầy, vọng tưởng tiếp tục lừa gạt chút tiền tiêu từ trên người cô mà thôi. Có lẽ cái gọi là bí mật do bà ta bịa đặt vô căn cứ để