Mai Nhiễm suýt nữa quên chuyện này.
“Được, chị đã biết.” Cô bối quá nghiêng người, né tránh ánh mắt chăm chú tìm tòi đến tột cùng của cô trợ lý nhỏ, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh hô hấp của bản thân.
Điền Điềm không phát hiện sự khác thường của cô, cười hì hì sán lại gần, “Sư tỷ, chẳng lẽ chị có tin vui à? Chậc, nam thần của em hành động nhanh thế à?”
Cô nghe ngoài cửa truyền tới âm thanh, quay đầu, hai mắt vụt sáng như hai ngọn đèn nhỏ, thật sự nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
“Phó……” Lúc đối diện với đôi mắt trầm tĩnh ấy, Điền Điềm vô cùng thông minh lâm thời sửa miệng, “Anh rể, anh đã đến rồi?”
Anh rể?
Hốc mắt Mai Nhiễm hoen đỏ, nghe vậy quên béng mình định nói gì, chỉ quay đầu ngơ ngác xem, nhìn người đàn ông hơi nhếch miệng, lộ ra nụ cười hiếm thấy xuất hiện trước mặt người ngoài, sau đó đôi chân dài sải bước đi về phía bản thân.
Cô trợ lý nhỏ cười “hì hì” đầy ám muội, không tiếng động đóng cửa thay họ.
“Em khóc à?” Trước tiên anh đặt bữa sáng mới mua bên ngoài lên trên bàn, kéo cô qua cẩn thận quan sát một lúc. Anh vươn tay đón lấy một giọt nước mắt trong suốt trên hàng mi dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê, nó đã tan mất.
Hôm nay hai người dậy sớm, trong nhà không có nguyên liệu làm bữa sáng, cũng không có tâm trạng làm, một lòng nhớ thương đến bệnh viện làm kiểm tra. Phó Thì Cẩn đi theo cô ra khỏi khoa phụ sản, khi cô về văn phòng, anh ra ngoài mua bữa sáng. Trên đường anh nhận được điện thoại Diệp Khởi Hàn, cũng biết sự kiện gây náo động kia.
“Nhiễm Nhiễm,” Bàn tay anh ấm áp khẽ vuốt ve hai má cô, ôm cả người cô vào trong lòng, “Không ai có thể chịu trách nhiệm cho mạng sống của người khác.”
Không cần nói, chỉ một ánh mắt, anh đã hiểu góc sâu nhất trong lòng cô, quả nhiên người đàn ông này là người hiểu cô rõ nhất trên thế giới này.
Mai Nhiễm siết cổ tay áo anh.
Anh cầm cánh tay cô, “Có quả ắt có nhân……”
“Được rồi,” Anh sờ tóc cô, dịu dàng nói, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, em ăn sáng đi.”
Sau khi nghe anh nói một hồi, suy nghĩ Mai Nhiễm giống như đẩy ra mây mù gặp vầng trăng sáng vậy, trong sáng hơn lúc trước rất nhiều. Không biết vì sao, trong đầu cô có một suy nghĩ chắc chắn, Mai Mộng Nhiên sẽ không chết.
Có thể tiếp tục còn sống, đã là kết quả tốt nhất.
Mai Nhiễm uống một ngụm sữa nóng, “Kết quả kiểm tra đã có.”
“Được, đợi một lúc nữa anh đi cùng em.”
Mai Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông không tự giác cong cong khóe môi, trong đôi mắt ý cười khôn cùng. Cô bỗng nhiên cảm thấy buổi sáng ngày đông phá lệ tốt đẹp, làm cho cô tràn đầy chờ mong đối với những tháng ngày về sau.
Hóa ra trong sách nói đúng, thích một người, mỗi ngày cùng với anh đều là một đóa hoa bung nở.
“Đừng khẩn trương.”
Mai Nhiễm gật đầu, “Vâng.”
Người đàn ông cầm tay cô cũng hơi toát mồ hôi, thậm chí nắm hơi chặt. Từ đôi môi anh khẽ nhếch, cô phát hiện có lẽ lời này cũng có phần tự an ủi bản thân anh, nghĩ như thế, tâm trạng cô bình tĩnh hơn.
Bác sĩ Lưu hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, trên sống mũi treo một bộ kính mắt, khi cười sẽ có hai má lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.
“Có thể là gần đây áp lực khá lớn ảnh hưởng đến kinh nguyệt……” Bà tươi cười ôn hòa nhìn về phía hai người, “Các cháu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, nếu không cố ý tránh thai, có bầu là chuyện sớm hay muộn.”
Nguyên nhân cùng là đồng nghiệp, bác sĩ Lưu lấy thân phận người từng trải truyền thụ kinh nghiệm bình thường không tiện nói cho hai người. Ví dụ: Tư thế nào có thể gia tăng tỷ lệ mang thai, sau khi kết thúc chuyện phòng the cần làm gì……
Mai Nhiễm thường xuyên liếc mắt quan sát người đàn ông bên cạnh thản nhiên lắng nghe. Hai mươi phút sau khi từ bên trong đi ra, cô đã đỏ mặt tai hồng, mơ hồ hòa tan vài phần mất mát sau khi biết kết quả.
“Tuy rằng kết quả này có phần tiếc nuối,” Phó Thì Cẩn nhìn cô nói, “Ban nãy anh đã nắm giữ điểm mấu chốt cơ bản……”
Giữa hành lang người qua kẻ lại, anh cứ thế thân mật ôm cô, hô hấp ấm áp đè nặng bên tai cô, “Nhiễm Nhiễm, buổi tối trở về chúng ta tiếp tục cố gắng.”
“Hả?”
Đón nhận ánh mắt khác lạ nhìn qua, hai má Mai Nhiễm nóng lên, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.
“Tan tầm anh tới đón em.”
Mai Nhiễm gật đầu, “Vâng.”
Trở lại văn phòng, cô đi rửa mặt. Nhìn người phụ nữ trong gương có đôi môi đỏ mọng sưng nhẹ, mắt hàm cảnh xuân, nghĩ đến trước khi chia tay hai người… ở cầu thang, trái tim không khỏi đập thình thịch.
Vốn cho rằng, từ nay về sau ở cạnh người đàn ông này sẽ gây cho cô càng nhiều sự bình yên, nhưng hiện tại Mai Nhiễm mới phát hiện, anh vẫn khiến cô rung động như lúc mới gặp nhau.
Mai Nhiễm dùng khăn mặt lau khô mặt, đang chuẩn bị đi ra ngoài, quay đầu phát hiện cô trợ lý nhỏ hai mắt đẫm lệ nhìn chính mình, cô vội hỏi, “Tiểu sư muội, em làm sao vậy?”
Cô trợ lý nhỏ trề môi không lên tiếng đi tới, đột nhiên ôm lấy cô. Mai Nhiễm ngẩn người, để yên cho cô bé ôm.
Gần năm phút đồng hồ, bên dưới có giọng nói hơi nghẹn ngào vang lên, “Chị quá xấu! Vì sao chị không nói cho em biết? Rõ ràng chị luôn biết em thích chị như thế cơ mà? Đồ xấu xa! Ghét chết đi được!”
Mai Nhiễm: “……”
Cô nghe mà như lọt vào trong sương mù, đành hỏi thử, “Em thất tình à?”
“Đúng vậy! Em thất tình, bị người ta đá,” Điền Điềm hít hít mũi, giọng mũi nồng đậm lên án, “Chị chính là kẻ phụ tình kia!”
Hai tay cô bỗng nhiên buộc chặt, gần như khiến Mai Nhiễm không thở nổi, “MR, cuối cùng em đã tìm được chị!”
Trong chớp mắt, cả cơ thể Mai Nhiễm cứng đờ, sau đó từ từ nâng tay vỗ về tấm lưng run rẩy của cô bé, từng chút một an ủi.
Cô trợ lý nhỏ khóc thỏa thích không kìm nén nổi, khóc đến nỗi thấm ướt một mảng lớn trên áo blouse trắng của Mai Nhiễm, một lúc lâu sau mới dịu xuống, đôi mắt vốn dĩ không lớn giờ sưng phù.
Mai Nhiễm than nhẹ một tiếng, rút mấy tờ khăn giấy lau nước mắt thay cô bé.
“Về sau chị…… Không, sẽ không đột nhiên biến mất chứ?” Đây là vấn đề quan trọng nhất, Điền Điềm tự nhủ với mình trong lòng.
“Sẽ không.”
“Bảy năm trước vì sao chị đột nhiên biến mất?” Vấn đề quan trọng thứ hai.
Mai Nhiễm im lặng một lúc lâu, xoa cổ tay, “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nơi này bị thương.”
Điền Điềm gần như nhảy dựng lên, trước kia sao cô không biết?
“Đau không?”
“Lúc ấy đau,” Mai Nhiễm nói, “Bây giờ không đau.”
Cô thở phào một cái, lại hỏi, “Nam thần của em chính là Ansel?”
“Phải.”
Điền Điềm vẫn ôm Mai Nhiễm như cũ, cô khẽ cười một tiếng, “Đến lượt chị hỏi em. Làm sao em nhận ra chị?”
“Video.”
“Có thể chi tiết hơn không?”
“Ngay từ đầu em cảm thấy bóng dáng người phụ nữ trong video thật quen thuộc, giống như gặp qua ở nơi nào, nhưng chỉ có một ấn tượng mơ hồ không nghĩ ra nổi. Đến khi em nhìn thấy chiếc váy xanh nhạt chị từng đặt trong ngăn kéo. Em nhớ rõ tối hôm đó chị mặc nó đi hẹn hò, lúc ấy em nhìn theo bóng lưng chị biến mất trong bóng đêm…… Vừa nãy em lại đứng ngoài