Khi Dư Thanh lái con xe bọ cánh cứng lấy tư thế yêu thương nhung nhớ lao thẳng vào va chạm với một chiếc Audi màu đen, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là:
“One car –e, one car go, two cars pengpeng, one car die.”
Ý nghĩ vui vẻ cỡ nào, Dư Thanh bội phục bây giờ bản thân còn cười được, không lẽ khoảng thời gian trước cô bế quan nên ngu ngơ luôn à?
Chẳng qua cô muốn tranh thủ lúc trời tối, lén chuồn ra ngoài hít thở không khí. Ai ngờ nửa đường cô đã bị paparazzi đuổi kịp, dính lấy cô giống kẹo cao su không cắt đuôi nổi. May mắn cô quen thuộc con đường này, nhắm mắt lại cũng đi được, nhưng mà có lẽ nguyên nhân nằm ở đã quá lâu không tự lái xe, tay có phần mới lạ, thấy không, xuất sư bất lợi.
Không biết khẩu trang có phải đánh rơi ở chỗ lúc nãy ăn cơm không, cô tìm một vòng mà không ra. Cô đành lấy từ trong cốp một cái mũ rộng vành, ép vành nón xuống cực thấp sau rồi mới đẩy cửa xe ra ngoài xem.
Tuy rằng xử lý mấy chuyện này sẽ tương đối phiền toái, rất có thể bị người khác nhận ra tới, nhưng cô không muốn sau khi thành công vứt được paparazzi, lại vì chuyện “gây chuyện bỏ chạy” bị đưa lên đầu đề giải trí, như vậy là mất nhiều hơn được.
Đầu Diệp Khởi Hàn còn choáng, ngồi trong xe một hồi lâu mới thấy trên xe đằng trước có người xuống. Đó là một cô gái với thân hình mảnh khảnh, áo thun màu trắng cùng với quần jean ngắn, trên đầu còn đội mũ, bóng tối che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, từ góc độ của anh chỉ có thể trông thấy bờ môi cô đỏ mọng.
Anh nghiêng nghiêng nhìn thoáng qua xe của cô. Đầu xe bị đâm móp hẳn đi.
Xem ra là lưỡng bại câu thương.
Anh vừa lái chiếc xe này mấy ngày. Xem cô gái này độ tuổi tầm hai mươi, hẳn vẫn là sinh viên, quan trọng nhất là sự cố đâm xe này chủ yếu trách nhiệm ở phía cô, nếu thật sự bồi thường thì không phải con số nhỏ.
Diệp Khởi Hàn tự hỏi bản thân không phải người quá nhẫn tâm, mình không bị thương, còn đang vội ra sân bay đón người. Hơn nữa, sau sự cố này, cô bé kia sợ đến mức không dám lộ mặt… Anh định giơ cao đánh khẽ thả cho cô một con ngựa.
“Cô bé, trông bộ dáng này của em có lẽ không đền nổi đâu, hay là tranh thủ trời tối chạy trốn đi.”
Không đền nổi? Trốn?
Trái tim Dư Thanh bị bắn hai mũi tên, thậm chí quên mất tiêu đề giải trí ngày mai, cô hếch cằm khinh thường hừ một tiếng, cuối cùng con mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Anh ta lớn lên cũng giống con người, tại sao không biết nói tiếng người nhỉ?
Cô không đến nổi ư? Đường đường một thiên hậu như cô, vậy mà có liên quan đến chữ “trốn” à? Quả thật là khinh người quá đáng!
Chẳng phải cô đâm rớt cái cản trước của xe ô tô à? Một giây sau cô có thể cho anh ta một chiếc mới.
Dư Thanh lại đè vành nón xuống, một lần nữa lộn trở lại trong xe tìm túi của mình, lấy ra di động tra cứu, trong lòng đại khái có con số.
“Chúng ta giải quyết riêng đi.”
Diệp Khởi Hàn nhìn cô đưa ra một tờ chi phiếu, lông mày hơi nhướn, trong lòng thật ra có phần bất ngờ. Hóa ra lúc nãy anh phán đoán sai.
“Anh vừa lòng với cái giá này không?” Dư Thanh khoanh tay trước ngực hỏi, tiếng nói lộ ra vài phần khàn khàn, “Nếu không có vấn đề nào khác, tôi đi trước.”
“Từ từ!” Diệp Khởi Hàn bỗng nhiên gọi lại cô, “Xe của cô……”
“Không cần.” Dư Thanh đưa lưng vẫy vẫy tay về phía anh, “Mệnh nó cứng lắm.”
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi bị người phụ nữ nào đó sắp bước vào thời kì tiền mãn kinh phát hiện, cô được thuận lợi trở về vị trí cũ, coi như đêm nay cô chưa từng ra ngoài vậy.
Diệp Khởi Hàn đứng trong bóng đêm nhìn theo chiếc xe không mấy thu hút kia rời đi. Mắt thấy đã không kịp thời gian, anh đành gọi điện thoại bảo trợ lý đi đón người, bản thân đốt một điếu thuốc dựa vào cạnh xe vừa hút vừa đợi người tới.
Dư Thanh cảm thấy hôm nay bản thân thật xui xẻo, “Bọ cánh cứng nhỏ à, đúng là không nên khen mày, mày làm ơn làm phước cố gắng chống đỡ một lúc nữa được không?”
Chiếc xe vốn dĩ còn lung lay đột nhiên “Phụt” một tiếng tắt ngúm. Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm. Có lẽ chính là đạo lý này.
Dư Thanh đành gọi điện thoại cho người đại diện, để chị ấy hỗ trợ liên hệ công ty kéo xe. Cứ như vậy cô khó tránh khỏi lại để lộ hành tung của mình, thật là quá đau đầu.
Người đại diện của Dư Thanh – Trang Mộng là người đại diện nổi tiếng bao năm qua ở công ty, nhưng cũng là người dong dài có tiếng, nghệ sĩ mà chị ấy dẫn dắt đều tự mình trải nghiệm cảm giác đó. Cô nghe chị ấy lải nhải nửa giờ, lỗ tai sắp mọc ra cái kén, bên kia cuối cùng buông tha cho cô.
“Em ở đâu?”
Không phải đâu? Chẳng phải cô chỉ lén ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhân tiện đi ăn bữa cơm, chị ấy có cần đích thân đến bắt người không? Đến cùng công ty trả cho chị ấy bao nhiêu tiền lương vậy? Có cần làm hết phận sự vậy không trời?
Sợ bên kia lại niệm kinh không dừng được, sau khi báo địa chỉ, Dư Thanh nhanh chóng cúp điện thoại.
Đúng vào giờ cao điểm, Trang Mộng bị kẹt nên khoan thai tới muộn.
Thật sự sợ “nước miếng **” của chị ấy, Dư Thanh chủ động khai báo, “Em chỉ chán quá muốn đi dạo một chút.”
“Ồ.” Trang Mộng mỉm cười nhìn cô, “Còn thuận tiện đi ăn một bữa lẩu?”
Không phải đâu? Dư Thanh thầm kêu hỏng bét, khi nào người phụ nữ này thần thông quảng đại như vậy?
“Nồi lẩu cay năm sao, hương vị thế nào?”
“Sao chị biết?” Dư Thanh thiếu chút nữa ngạc nhiên rớt cằm.
Trang Mộng tiếp tục cười, “Chị bấm đốt tay tính toán.”
“Cho nên, thiên hậu đại nhân, ngài quên mất ngày kia cần ghi hình tiết mục của “Ca sĩ Trung Quốc” à? Vậy nên ngài mới chọn một đêm trăng thanh gió mát chuồn ra ngoài, còn một mình chạy tới Uyên Ương lâu ăn lẩu, hào hứng không nhỏ nhỉ!” Chị nói ra mấy chữ cuối gần như nghiến răng nghiến lợi.
Dư Thanh quả thực hoài nghi chị ấy cài camera lỗ kim trên người mình.
Cuối cùng, Trang Mộng chỉ đưa cô về nhà, cũng không cho cô một đáp án chính xác, chỉ là trước khi đi, chị ấy đặc biệt căn dặn cô đăng một động thái trên cái Weibo đã mọc đầy cỏ hoang, để cọ xát một đợt độ sinh động của các fans.
Dư Thanh chậm rì rì tắm rửa xong mới nhớ ra việc đăng Weibo. Sau khi ăn lẩu, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, giọng nói cô hình như thực sự hơi khàn. Cô uống một cốc nước ấm, đi vòng quanh nhà hết vòng này đến vòng khác, vẫn không