Chân trời đột nhiên xuất hiện mấy tia chớp xoẹt xoẹt, ánh sáng trắng nháy mắt vạch ra một lỗ hổng giữa tầng mây đen dày, mưa to tầm tã, trắng trời trắng đất.
Cùng với một tiếng sấm "đùng đoàng", Điền Điềm chạy tới và hét lên, "Trời ạ, sư tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chị xem, " Cô bé kích động đưa di động qua, "Tên phóng viên đưa tin không đúng sự thật kia đã xóa bài! Nhanh kinh khủng! Hơn nữa......" Trợ lý nhỏ còn khơi gợi sự tò mò, "Nếu bây giờ em lên mạng search bác sĩ bệnh viện nhân dân đánh người, sư tỷ đoán sẽ có kết quả thế nào?"
Mai Nhiễm: "Nội dung bạn tìm không tồn tại."
"A!" Mặt cô trợ lý nhỏ lập tức xụ xuống, "Làm sao chị biết?"
Mai Nhiễm chỉ chỉ màn hình điện thoại vẫn sáng, Điền Điềm nhìn thấy mấy chữ to, câm nín vì chỉ số thông minh của mình, chẳng qua cô nhanh chóng hưng phấn trở lại, "Không chỉ như thế, bình luận tương ứng cũng bị xóa, nói ngắn gọn thì so sánh với trước kia, bây giờ trên mạng gió êm sóng lặng, sạch sẽ......"
Cơn sóng gió như trò hề diễn biến ngoài dự đoán của Mai Nhiễm, nếu cha đã nói rõ sẽ không nhúng tay vào việc này, thì trong số những người cô quen biết có thủ đoạn và các mối quan hệ như vậy chỉ còn một người.
Mai Nhiễm mở danh sách bạn bè, vừa vặn đọc được trạng thái mới của Dư Thanh:
-- a a a, xuất môn bất lợi, gặp một tên bệnh thần kinh!
Thời gian tức giận của cậu ấy thật lâu. Mai Nhiễm gửi một tin nhắn:
-- Thanh Thanh.
Không trả lời.
Mai Nhiễm không biết chán gọi tên cô hết lần này tới lần khác, rốt cuộc chọc Dư Thanh xù lông bước ra.
Dư Thanh: Cái quái gì thế, 99+ tin nhắn mới, hù chết bà đây!
Mai Nhiễm: Thanh Thanh, cám ơn cậu.
Dư Thanh: Âm dương quái khí, nói đi, có phải lại có âm mưu gì không?
Dư Thanh nghe cô nói đơn giản một lần, lập tức giơ chân!
-- Tớ không chịu nổi việc bị tâng bốc như thế, việc này không phải tớ làm, mặc dù tớ chuẩn bị làm vậy......
Mai Nhiễm rơi vào nỗi nghi hoặc, không phải cậu ấy, vậy là ai nhỉ?
Cuộc đối thoại sớm bị Dư Thanh chiếm trọn.
Dư Thanh: Nếu việc đã trôi qua thì để nó qua đi, chưa biết chừng người vụng trộm ái mộ cậu, ngầm giúp cậu thoát nỗi u sầu, giải nạn. Dù sao thân phận cậu đặc biệt, lần sau gặp chuyện này cứ nói với mình với tiếng, mình nhận thầu!
Dư Thanh: Đúng rồi, hôm qua tớ ra cửa đụng phải một tên bệnh thần kinh! Không phải là không cẩn thận đụng rơi cản trước của anh ta thôi mà! Anh đại gia cao ngạo, bảo cái gì mà Cô gái nhỏ, xe tôi chính là xe nhập khẩu, hiếm có trên toàn cầu, em không bồi thường nổi thì nhanh chóng tranh thủ lúc trời tối chạy trốn đi! Nói đùa chắc, đường đường Dư Thanh tôi đây là người không chịu trách nhiệm thế sao?
Mệt người này còn nhớ rõ thân phận thiên hậu của mình, còn nói cái gì mà cô ấy nhận thầu, Mai Nhiễm không biết nên đáp lại thế nào, đành phải hỏi: "Sau đó?"
Dư Thanh: Tớ trực tiếp xé tấm chi phiếu lắc lư trước mặt anh ta rồi quay đi.
Mai Nhiễm: [kinh ngạc] anh ta không nhận ra cậu hả?
Dư Thanh: Hẳn là không, lúc ấy tớ đeo khẩu trang [thông minh như ta]
Mai Nhiễm: Nhưng trên chi phiếu ký tên cậu......
Dư Thanh:...... A a a!
Hai người đều không nhắc tới chuyện "Không thoải mái" lần trước, đây là sự ăn ý các cô bồi dưỡng hơn mười năm qua, tình cảm này giống như bạn thân, càng giống như hai chị em.
Nói đi nói lại, Dư Thanh chính là người biết Mai Nhiễm chính là MR sớm nhất. Bởi vì bài hát kia do cô ấy đăng lên, khiến mọi người rung động là chuyện trong dự đoán, nhưng gần như tạo nên một cơn địa chấn ở giới âm nhạc thì là điều bất ngờ -- chưa từng có tiền lệ đó.
Từ nhỏ Dư Thanh theo học nhà âm nhạc cổ điển nổi tiếng Mộc Dung, Mai Nhiễm là người có thiên phú về âm nhạc nhất mà cô từng gặp. Cô từng coi cậu ấy là kẻ địch, nhưng cô ấy quá tốt, làm cô không thể đố kỵ nổi.
Cô từng nghĩ hai người sẽ tiếp tục sánh bước trên con đường này, đáng tiếc sau khi cô giáo qua đời, cô bạn thân mất đi hứng thú trong âm nhạc. Vì kích thích cô, Dư Thanh cố tình đăng ca khúc trước đó đã ghi âm xong lên mạng, tiếp đó lại là ca khúc [gặp lại] làm rung động giới âm nhạc. Từ nay về sau, MR trở thành thần tượng được vô số người theo đuổi. Nếu sau đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia......
Cho nên, lần này Dư Thanh bực mình là có nguyên do, hơn nữa kẻ mượn danh MR nổi tiếng là Mai Mộng Nhiên người cô ghét nhất, càng làm cô hận nghiến răng nghiến lợi!
Mai Nhiễm đóng cuộc đối thoại với bạn tốt, cất di động rồi nhìn ra cửa, sấm chớp, gió to, mưa rào không ngừng, nước đọng trên mặt đường càng ngày càng nhiều, giống như hội tụ thành dòng suối nhỏ trắng xóa.
"Chưa từng gặp cơn mưa nào lớn thế này, rất giống hủy thiên diệt địa vậy, " Trợ lý nhỏ nói thầm bên cạnh, "Nghe nói hai ngày nay có cơn bão mạnh đổ bộ, xem ra cái tên Thời tiết dự báo loạn nên được sửa."
"Đúng vậy, " Mai Nhiễm cũng than nhẹ một tiếng, "Hy vọng lúc tan tầm mưa nhỏ đi."
Buổi chiều Khoa trung y không đông bệnh nhân, Mai Nhiễm đến khoa tim mạch dự hội thảo. Mặc dù cô không thể cầm dao phẫu thuật một lần nữa nhưng trước đây cô có tri thức phong phú về nghiên cứu lý luận bệnh tim, ngoài ra cô từng đăng nhiều luận văn trên tạp chí y học nổi tiếng trong ngoài nước, cho nên bình thường khi khoa tim mạch tổ chức hội thảo sẽ giữ cho cô một vị trí chủ tọa.
Kết thúc hội nghị cũng gần đến thời gian tan tầm, đúng lúc mưa đã ngừng. Mai Nhiễm đi siêu thị, mua ít thực phẩm nấu