Hôm nay là cuối tuần, Tử Đằng được nghỉ ngơi ở nhà, còn Lãnh Hàn thì đi ra ngoài một chút. Hai cậu nhóc tầm hai, ba tuổi, đi từ trong nhà ra sân sau tìm mẹ mình. Lam Bạch, Giang Nguyên được rảnh một hôm nên tới thăm cô bạn thế nào, thì hai cậu nhóc nhà họ Phong đâu ra xuất hiện, liền gọi lớn.
"Mẹ."
Tử Đằng nghe theo tiếng cậu con trai gọi, hóa ra là cậu quý tử Tử Thiên và Lãnh Kiêu. Bây giờ hai đứa cũng đã được hai tuổi, nhưng so với những bạn cùng trang lứa khác thì hai cậu có lẽ lanh lợi hơn. Tử Đằng nhìn hai cậu con trai bằng ánh mắt yêu thương, cô đứng dậy bế cậu nhóc Lãnh Kiêu ngồi xuống cùng mình. Tử Thiên cũng nhanh chóng trèo sang ghế bên cạnh ngồi cùng cô.
"Sao vậy, hai đứa không vào nhà chơi lại ra đây."
"Con không thích, con thích ra đây ngồi với mẹ hơn." - Lãnh Kiêu nhanh nhảu trả lời.
Lam Bạch, Giang Nguyên nhìn hai cậu nhóc này, đúng là người ta thường nói, con cái luôn thương mẹ hơn ba, nhất là con trai. Không ngờ hai cậu nhóc này bám Tử Đằng cũng giỏi thật. Lam Bạch nhìn cô mà nói.
"Tử Đằng, xem ra hai cậu quý tử của vợ chồng cậu, bám cậu cũng ghê thật đấy."
Tử Đằng chỉ nở một nụ cười nhẹ mà đáp lại.
"Nếu cậu ngưỡng mộ như vậy thì nhanh chóng tìm một người bầu bạn đi. Đến lúc ế dài cổ ra lại kêu.". ngôn tình hài
Lam Bạch nhìn cô bạn bằng gương mặt khó coi, ế thì ế nhưng chẳng có một người nào đủ tiêu chuẩn cho cô cả. Toàn là một lũ dựa dẫm vào phụ nữ, thà cô ế còn hơn là lấy mấy loại đó.
Kết thúc cuộc viếng thăm, hai người bạn đã ra về. Tử Đằng chuẩn bị đưa hai cậu con trai vào nhà thì Lãnh Hàn đã về. Nghe thấy tiếng xe, Lãnh Kiêu nhanh chóng chạy ra đón ba, Tử Thiên thì đi bên cạnh của Tử Đằng.
"Ba, ba về rồi."
Lãnh Kiêu nhanh chóng ôm lấy chân của Lãnh Hàn, anh vui vẻ cúi xuống ôm lấy Lãnh Kiêu. Cậu nhóc này đi đâu cũng bám dính được. Tử Đằng đang dắt tay Tử Thiên bước tới, trái ngược với cậu em trai, Tử Thiên luôn trầm tính và lạnh lùng nhưng cậu lại hay đi theo mẹ.