Mọi người trong hội trường đều sửng sốt, điều cô vừa nói hoàn toàn là sự thật. Ai lại cả gan trong một bữa tiệc đông người mà có thể ra ta một cách thuận lợi. Họ nghĩ rồi lại nhìn nhau một lượt không sót ai. Phong Lãnh Hàn không muốn can thiệp vào vì anh nghĩ rằng cô có thể kiểm soát mọi việc giống như mọi khi cô làm việc ở Phong thị. Anh chỉ đứng ở bên ngoài quan sát xem cô đang làm điều gì tiếp theo.
"Chúng tôi là cảnh sát hay cô là cảnh sát. Việc điều tra nằm trong phạm vi hoạt động của chúng tôi, một người như cô…"
"Cậu ấy là người thế nào thì đó không phải điều ông cần biết…"
Giang Nguyên ở trong đám đông bước ra. Bùi Châu ông quá xem thường người khác quá rồi, anh không thề ngồi yên để cho bạn mình bị người khác xỉa xói, huống hồ việc điều tra cũng không diễn ra tốt mấy. Vừa thấy anh, Bùi Châu thay đổi thái độ hỏi anh.
"Giang nhị thiếu gia, sao cậu lại ở đây. Chuyện của chúng tôi, cậu không thể xen vào được."
Giang Nguyên hừ lạnh khinh bỉ bọn cảnh sát chậm chạp.
"Chuyện của ai tôi không quan tâm, nhưng ông không hề nghe bạn tôi nói thì coi như ông cũng đang khinh thường tôi đấy."
"Bạn của cậu…chẳng lẽ vị tiểu thư này…" - Vị cảnh sát kia sững sờ hỏi
"Đúng, Kim Tử Đằng là bạn thân của chúng tôi."
Anh vừa nói vừa khoác tay lên vai của Tử Đằng. Phong Lãnh Hàn đứng từ xa quan sát thấy một mặt đầy vạch đen, người thì đang tỏa ra sát khí. Sao đi đâu cô gái này cũng có người khoác tay khoác chân vậy được. Tử Đằng không nói gì cứ để mặc cho Giang Nguyên khoác. Đột nhiên, ở đằng sau Giang Nguyên có người kéo cổ áo của cậu lùi lại. Lam Bạch cũng từ trong đám đông bước ra, một mặt lườm lườm anh bạn nhiều chuyện này.
"Giang Nguyên, ông đi đâu cũng khoác tay khoác chân được. – Rồi cô quay về phía cảnh sát Bùi. - "Cảnh sát Bùi, có những chuyện ông điều tra đến cả chục năm nữa cũng không thể giải quyết được. Nếu bây giờ ông cho khách ra về sớm quá thì coi chừng hung thủ chạy thoát mất."
"Lam tiểu thư, ngay cả cô cũng…"
Chưa kịp để Bùi