Lát sau cả hai người vào nhà, họ thấy một cậu thanh niên có vẻ bằng tuổi Lãnh Hàn đang đứng nói chuyện với Vĩ Tường.
"Chị hai."
Vĩ Tường thấy chị mình quay lại vừa gọi lớn, trong giọng nói có sự mừng rỡ, tay kéo người bên cạnh đi cùng.
"Chị hai, để em giới thiệu, đây là bạn trai em, Đăng Chấn Huy. Vì hôm qua anh ấy có việc nên không có tới. Chấn Huy, đây là chị họ mà em từng kể với anh, chị ấy là Kim Tử Đằng."
Tử Đằng và Chấn Huy im lặng quan sát nhau. Cô nhìn ra được người này trông có vẻ điềm tĩnh nhưng thân phận lại ẩn dấu một cách đáng ngờ. Còn Chấn Huy quan sát cô trông rất giống với một người mà anh từng thấy, nhưng đây chỉ là người giống người, làm sao có thể. Lãnh Hàn đứng sau, anh đã thấy toàn bộ sự việc nhưng tự dưng có người nhìn chăm chằm Tử Đằng thế này anh có chút khó chịu.
"Chào anh, lần đầu mới gặp, tôi là chị họ của Vĩ Tường, Kim Tử Đằng. Cảm ơn anh một thời gian qua đã chăm sóc em ấy.
Chấn Huy ngẩn ngơ một hồi, quả thật anh nhìn cũng phải công nhận cô rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi rất giống một người. Thấy anh không lên tiếng gì, Vĩ Tường chạm nhẹ gọi anh.
"Chấn Huy, anh sao vậy, chị hai đang nói chuyện với anh đấy…"
Chấn Huy hoảng hồn, chẳng lẽ anh nhầm, nhưng trên đời này làm gì có hai người giống hệt nhau vậy. Để không bĩ mọi người nghi ngờ, anh liền đưa tay ra bắt tay với Tử Đằng.
"Xin lỗi chị, thật ngại quá vì tôi hơi ngẩn ngơ. Nhìn cô rất giống với một người mà tôi biết.
"Bộ tôi rất giống ai sao…" - Tử Đằng không nhanh không chậm liền đáp lại.
Chấn Huy thật rất muốn nói ra nhưng để chắc chắn tốt hơn hết thì đừng nói gì. Anh chỉ khẽ lắc đầu cho qua.
"Không có gì, chỉ là cô giống với người họ hàng của tôi thôi."
Rồi anh cười cho qua chuyện, Tử Đằng cũng không hỏi gì thêm. Vĩ Tường cùng Chấn Huy đi ra ngoài nói chuyện riêng, chỉ còn Phó Tôn từ trong nhà ra nói chuyện với Tử Đằng, Lãnh Hàn cũng đứng gần đó với cô.
"Đại tiểu thư,…đây là món đồ mà lão gia đã giao phó cho tôi vài ngày trước. Ông ấy muốn tôi giao tận tay cho cô."
Phó Tôn đưa cho cô một chiếc hộp gỗ nhỏ, cô nhận lấy nó rồi từ từ mở ra xem. Bên trong là một chiếc nhẫn
bạc trông khá cũ, bên trên có khắc hình con rồng nhưng có vẻ như do thời gian mà bây giờ trông nó mất hình đi khác nhiều. Xung quanh chiếc nhẫn còn khắc tên mẹ cô và nó cũng đã dần mờ đi. Tử Đằng cầm quan sát nó một hồi, đúng là mẹ cô có thể mang gia giáo lớn nên hình chiếc nhẫn mới là rồng, nhưng để tìm được gia đình bên ngoại thì có vẻ khá khó. Do mẹ rất hiếm khi nhắc đến chuyện