Lãnh Hàn đi lấy ly nước ấm đưa ra cho cô.
"Uống đi, không để bị cảm…"
Tử Đằng nhận lấy, nói anh là người lạnh lùng thì hơi quá đáng nhưng bây giờ lại là con người ấm áp thế này chắc cũng không ai tin. Thấy cô thờ ơ thế này, Phong Lãnh Hàn ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.
"Lúc nãy cô đã khởi động kỹ chưa mà xuống…."
"Tôi có khởi động kỹ rồi nhưng nhất thời nhảy xuống, thế nên…"
Tử Đằng cũng không biết nói làm sao, nghe giọng Lãnh Hàn có chút khiển trách thế này chẳng lẽ anh đang lo lắng
cho cô. Thật ra khi nãy anh thấy Tử Đằng đột ngột nhảy xuống, lâu quá không thấy ngoi lên, anh nghĩ đã có chuyện nên đã bơi ra cứu lấy.
"Phong tổng…lúc nãy thật cảm ơn anh đã cứu tôi,…không biết tôi nên trả ơn anh thế nào đây."
Tính Tử Đằng không thích nợ ơn người khác, nhất là những người như anh. Dù sao thì người ta đã cứu cô, cô cũng không thể không làm gì. Nhìn cô gái của mình mà lại có thể nói ra những lời này, anh cũng không biết nên làm gì. Chẳng lẽ bảo cô làm bạn gái anh. Nhưng như vậy nhanh quá, cô lại không tiếp ứng được. Mà cơ hội ngàn năm có một, thôi thì để từ từ trước đã. Vội quá không cô lại chạy mất
"Nhất thời tôi chưa nghĩ ra. Khi nào được, tôi sẽ nói với cô…"
"Được, thành giao."
Tử Đằng nhận lời, cô không biết mình khi đã nói như vậy, tương lai cô khó có thể đoán trước được điều gì sẽ diễn ra.
Vài ngày sau, Tử Đằng vẫn đi làm như bình thường. Gần như bây giờ cô rất ít khi về căn hộ của bản thân. Trôi qua mấy ngày như vậy, mà anh vẫn chưa đưa điều khoản mà cô nói. Phong Lãnh Hàn đang cố tình chơi cô đó à. Còn ai đó vẫn cắm đầu vào công việc, anh chưa biết nên dùng điều khoản của cô thế nào. Khi đó đúng là anh tự nguyện cứu cô, nhưng không nghĩ cô lại nói ra những lời này.
Vào chiều thứ bảy, Tử Đằng tới một quán cà phê theo lời hẹn của Vĩ