Thời gian thăm bệnh nhân đã hết. Lam Bạch, Giang Nguyên và Nhất Lan ra về. Chỉ còn một nam một nữ trong phòng bệnh. Không cần phải nói, cô cũng đã nhận ra sự hiện diện của anh ở đây. Chẳng lẽ anh rảnh rỗi đến mức còn có thể ngồi đây với cô sao. Tử Đằng có chút ngại ngùng hỏi anh.
"Phong tổng, anh không định nghỉ ngơi sao.
Nghe cô hỏi vậy, anh có cau mày nhìn cô, chẳng lẽ cô không thích anh sao.
"Cô không thích tôi ở đây sao. "
"Đâu…đâu có, chỉ là tôi đã mắc nợ anh việc lần trước, mà bây giờ còn ngồi đây. Tôi sợ việc ở công ty không có ai
giải quyết." - Tử Đằng liền nhanh chóng đáp lại
Cô không có ghét anh nhưng anh cứ ở đây có chút khá ngại ngùng. Từ khi tiếp xúc với Lãnh Hàn, cô càng ngày càng khó nói chuyện với anh từ khi anh cứu cô ở hồ bơi, cảm xúc cứ thay đổi liên tục. Hình tượng lạnh lùng thường ngày lúc này đã bay hết rồi còn đâu. Lãnh Hàn nghe cô nói vậy có chút bực tức, cô vậy mà lúc nào cũng chỉ lo chu toàn cho công việc, ngoài công việc ra cô không thể nghĩ chuyện gì khác sao.
"Cô không cần phải lo, tôi có sự an bài riêng của mình. Cô hãy nghỉ ngơi một thời gian đi. Lần này cô đã vất vả lắm
rồi." - Anh thản nhiên đáp lại
Sau khi cô nhập viện, anh đã cho Hạo Duy ở lại lo những chuyện còn lại ở Phong thị, vì vậy anh cũng chỉ có thể khóc ròng mà tuân lệnh mà không thể cãi lại. Thôi vì Lãnh Hàn và Tử Đằng, anh chỉ có thể hi sinh, sau này chỉ có thể bắt Lãnh Hàn tăng thêm tiền thưởng cuối năm cho anh vì tăng ca cho hai người một lúc.
"Vậy cô bé đi với tôi có sao không."
Từ lúc tỉnh lại tới giờ, cô quên khuấy mất chuyện của Nguyệt Nhi.Lãnh Hàn còn không hiểu cô đang nghĩ chuyện gì, tình trạng bản thân thế này rồi mà còn có thể lo cho người khác.
"Con bé ổn, nó đã về nhà trước rồi."
May quá cô bé không sao. Tử Đằng lại để Nguyệt Nhi bị cuốn vào chuyện riêng tư nên cũng có chút tự trách. Cô thật thắc mắc tại sao anh lại có mặt ở đó, và quan trọng nhất là hết lần này đến lần khác, anh luôn có mặt ngay lúc cô cần nhất, bất kể là nơi đâu, dù cô chỉ là một thư kí.
"Phong tổng, tôi có thể hỏi anh được không. Tại sao anh lại quan tâm tôi đến vậy."
Lãnh Hàn nhìn cô có chút kì quặc. Hiện giờ cô chưa có thể nhìn ra nhưng sau này cũng sẽ thấy. Chỉ có mỗi Tử Đằng và cũng là người cuối cùng anh quan tâm. Cô luôn là người khiến anh để tâm nhất khi tới Phong thị, anh hiểu bây giờ bản thân đang làm gì và muốn làm gì. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, ghé sát gương mặt của bạn thân đến gần gương mặt của cô, một cô gái không thể thấy gì đang cố hiểu tình hình xung quanh.
"Cô muốn biết…"
Tử Đằng không có phản ứng gì, chỉ biết chiếc giường bị lún xuống. Tuy không thấy gì nhưng cô lại