Lãnh Hàn bỗng chợt dừng lại, quay lại nhìn cô cười một cách ranh mãnh.
“Mắt em khỏi rồi phải không.”
Tử Đằng không có lấy gì chột dạ, có lẽ anh đã biết từ khi đứng ở cửa nhưng vẫn cố giấu. Cô khẽ gật đầu rồi hỏi anh.
“Anh biết từ khi nào.”
Lãnh Hàn nhìn cô thừa nhận như vậy, từ từ ngồi xuống bên cạnh mà giải thích.
“Từ khi anh đưa cho em ly sữa, nếu em vẫn không thấy gì sao biết anh cầm gì trên tay.”
Lối diễn xuất của cô có hơi tệ nên anh đã thử. Quả nhiên cô đã lộ ra sơ hở từ khi anh bước vào. Thấy được diễn xuất tệ hại của bản thân, cô không khỏi ngại ngùng mà xấu hổ. Tử đằng quay mặt ra hướng khác hỏi anh.
“Lãnh Hàn, em hỏi anh. Nếu như mắt em không khỏi, em lại muốn rời khỏi đây, anh định làm thế nào.”
Lãnh Hàn nghe cô hỏi vậy, trong lòng có chút khó chịu, biết cô là đang nói đùa nhưng vẫn khẽ ôm cô vào lòng, dịu dàng mỉm cười với cô rồi nói.
“Anh không cho phép. Nếu em bị mù vĩnh viễn, anh sẽ chăm sóc em cả đời. Nếu em muốn rời khỏi đây, thì phải
có sự đồng ý của anh, hoặc anh có thể nhốt em ở đây cả đời.”
Nghe được câu trả lời của anh mà Tử Đằng muốn phì cười. Anh mà cũng có lúc nói ra những lời bá đạo này, thật không dám tin mà. Nhìn cô vui vẻ lên này, anh cũng đã thấy đỡ lo hơn, anh chỉ sợ, cô sẽ rời khỏi đây thật sự, rời khỏi anh mà không cho anh biết trước. Tử Đằng liền nói với anh.
“Lãnh Hàn, anh không cần làm như vậy đâu. Em sợ là em không thể thoát khỏi nổi anh rồi.”
Cuộc đời này, cô đã được xác định dành cho anh. Không một ai ó thể chen ngang vào mối tình của họ được nữa.
Quá khứ vẫn nên là quên đi, để con người ta có thể bước lên phía trước.
Lãnh Hàn lại cúi xuống hôn Tử Đằng, cô cũng nhiệt tình đáp trả lại. Tử Đằng vòng tay lên cổ của anh, lần này cô càng chủ động. Nhưng cô cũng phải công nhận một điều, kỹ thuật của anh rất tốt, lưỡi của anh luồng vào khoang miệng ngọt ngào của cô, khiến cô đầu óc quay cuồng không sao mà thoát được.
Tay Lãnh Hàn cũng không rảnh rỗi, dần dần đi từ chiếc eo thon gọn của cô rồi lại đi lên bầu ngực căng tròn. Chỉ cách nhau một lớp vải mà cảm nhận rõ từng một. Tử Đằng muốn phát ra tiếng thì toàn bộ lại được Lãnh Hàn nuốt trọn. Anh buông cô ra, hai người sát mặt nhau thở. Tử Đằng thật có sức hút, anh không thể kiềm chế được, chỉ muốn cô ngay bây giờ.
Nhưng ánh sáng ở đây thật sự rất chói, Lãnh Hàn bước xuống giường bước lại gần tắt đèn trong phòng, tiện mở đèn ngủ. Ánh đèn le lói trong khung cảnh nồng nàn, màn đêm che đậy lấp ló hình ảnh của cô ở trên giường, khiến dục vọng của anh càng dân cao. Chống hai tay xuống giường, hai gương mặt lại sát nhau nhìn nhau say đắm. Luồng tay ra sau lưng cô, kéo khóa đầm của cô xuống. Chiếc đầm được bỏ sang một bên, cảnh xuân hiện ngay ra trước mặt Lãnh Hàn. Một cơ thể hoàn hảo được che bởi nội y ren màu đen, thoát ẩn thoát hiện dưới ánh đèn. Cúi xuống lên lên xuông quai hà xinh đẹp kia, cô cảm thấy có chút nhột. Nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn còn có người đang ở đây, cô không dám kêu lên, chỉ có lấy tay bịt chặt âm thanh đó lại.
Từ xương quai hàm đi xuống, Lãnh Hàn lại hôn lên một bên của cô, một tay thì nhào nặn bên còn lại. Cảm giác khoái lạc mà anh mang tới đã châm lên ngọn lửa dục vọng trong người cô. Cơ thể Tử đằng nóng ran, anh thì vẫn trêu cô khiến cô càng không kiềm chế được. Phải nói cô là một cực phẩm, một cơ thể đầy đặn không tì vết, làn