Ngồi nói chuyện được một lúc, Diệp Tuyết liền nhớ ra hôm nay mình đến đây để làm gì, bà quay ra nói với
Tử Đằng.
“Đúng rồi, Tử Đằng. Nếu giờ mắt cháu đã hồi phục thì chúng ta đi mua sắm đi. Vốn dĩ bác đang định sang gọi con đi để có gì lựa cho con vài bộ.”
Tử Đằng nghe xong không biết có nên từ chối thành ý của bà. Cô là người đơn giản nên cũng không cầu kì gì nhiều. Chưa kịp gì thì cô đã bị Diệp Tuyết và Nguyệt Nhi kéo đi ngay. Tuấn Triết và Lãnh Hàn cũng phải bó tay vì mức độ nghiện mua sắm của bà.
“Ba, anh hai, hai người còn ngồi đó làm gì, hai người không đi thì ở nhà tự lo đi nha.”
Nguyệt Nhi dừng lại một chút báo lại với hai người. Hai cha con chỉ biết thở dài. Đây là điều mà hai người không muốn nhất, trở thành người cầm đồ cho những người phụ nữ mua sắm. Lãnh Hàn cũng vì lo lắng tình trạng hiện tại của Tử Đằng, cô đang buồn ngủ mà bị kéo đi thế này sao cô ấy chịu được.
Trung tâm mua sắm.
Diệp Tuyết và Nguyệt Nhi hết vòng này đến vòng khác, có bộ nào ưng là họ lấy hết, chủ yếu là dành cho Tử Đằng, đến nỗi cô cũng phải chóng hết cả mặt. Ngay cả bản thân cô cũng không mua sắm nhiều đến mức độ này, mỗi ngày mặc một bộ sợ còn chưa hết.
"Tử Đằng, con thấy bộ này thế nào." " Không được bộ này nhỏ quá, lấy bộ khác đi." "Gói hết toàn bộ chỗ này vào."
Nói chung cô cũng không phải làm gì cả, chỉ là để mẹ anh ướm thử đồ lên người rồi ném sang cho nhân viên.
Trong lúc đợi mẹ và em gái anh đang thanh toán, Lãnh Hàn liền dìu cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Nhìn cô bị xoay như cái chong chóng anh cũng không nỡ.
“Hàn, mẹ anh, bà ấy….”
Lãnh Hàn cũng chỉ biết thở dài mà đáp lại.
“Em đừng lo, hai người đấy là vậy. Ít khi họ niềm nở với ai như vậy lắm, em ráng chịu đi nha.”
Anh chỉ có thể nhìn cô bị kéo tới kéo lui thử đồ, không thể can ngăn con nghiện mua sắm của mẹ và em gái. Cô cũng chỉ có thể bất lực nghe theo, tha cho cô đi, cô không muốn bị quay từ gian hàng này đến gian hàng khác đâu.
Lát sau, Lãnh Hàn có cuộc điện thoại nên đi ra ngoài một chút. Tử Đằng thấy Diệp Tuyết và Nguyệt Nhi chưa thanh toán xong thấy hơi chán, đang định đứng lên xem có gì giúp không. Đột nhiên có giọng nói vang lên. Quay qua nhìn thì có thấy một người vừa lạ vừa
quen.
“Kim Tử Đằng, cô còn có thể ngồi đây được sao.”
Nghe lại thì cô mới nhớ ra được cái giọng đáng ghét này của ai, Hạ Lưu Xuyên. Tử Đằng quan sát một lát, dáng vẻ đầy bất ngờ có chút hoảng hốt sợ sệt. Chuyện của Cố Điền cô cũng đã nghe báo cáo từ Thượng Thành, là cô ta chủ mưu bày mọi chuyện. Cô cũng không để ý gì nhiều nên không muốn xử cô ta. Cô lơ cô ta sang một bên, vờ như không quen biết cô ta. Lưu Xuyên bị Tử Đằng bơ đẹp, trong lòng cảm thấy ganh ghét. Rõ là cô ta đã lên kế hoạch hoàn hảo rồi, vậy mà dạo này không thấy tin tức gì, cứ nghĩ là thành công. Ai mà ngờ giờ lại gặp cô ở đây, vậy lũ vô dụng đó chẳng làm được tích sự gì.
Hạ Lưu Xuyên chỉ tay về phía cô mà