Đứng trước cửa thư phòng, Tử Đằng gõ cửa nhưng không thấy có phản ứng gì, cô trực tiếp mở cửa bước vào thì không thấy Lãnh Hàn. Rõ là anh gọi cô tới nhưng sao không thấy người đâu. Đi một vòng thư phòng của anh, cô mới có thể hiểu rõ về con người Lãnh Hàn. Một con người trầm tư, thích yên tĩnh giống cô, rất ngăn nắp và một phần cũng từng có một mối tình. Tử Đằng thấy một tấm hình bị úp xuống, trong hình anh chụp với một cô gái, nhìn cũng có vẻ rất xinh đẹp, có lẽ từ thời đại học. Cô vuốt nhẹ lấy tấm hình dính bụi đó, nó đã lâu rồi chưa được động đến. Nhìn anh cười trong tấm hình, có lẽ đã khác hẳn hình ảnh của anh lúc này.
Đột nhiên, Lãnh Hàn từ đâu ra xuất hiện làm cô giật mình mà gạt tay làm rơi tấm hình xuống nền nhà, miếng kính vỡ nát ra. Tử Đằng hoảng hốt nhìn anh, cô không thể cảm nhận được sự hiện diện của anh, có lẽ sự phòng bị của cô đã bị nới lỏng đi nhiều.
Lãnh Hàn thấy tấm hình rơi xuống nền nhà, mặt anh liền biến sắc. Tử Đằng thấy được nét mặt này của anh, có chút lo lắng. Vừa định cúi xuống nhặt lấy, Lãnh Hàn liền nhanh chóng ngăn cô lại rồi kéo cô vào lòng mình. Chưa định hình được tình huống, anh đã cúi xuống hôn lấy đôi môi của cô, như là một sự trừng phạt. Lãnh Hàn hôn cô dồn dập, gần như là không có đường thoát, cô không thể làm được gì. Một tay anh đặt sau gáy của cô, để lưởi của anh có thể dễ dàng len lỏi vào khoang miệng của cô. Đến khi Tử Đằng thiếu dưỡng khí, anh mới buông cô ra.
Tử Đằng ngây ngốc nhìn anh. Lãnh Hàn ôm chặt cô vào lòng siết chặt vai cô làm cô có chút đau. Từ khi vào đây, anh vẫn im lặng cho đến khi thấy bức hình, anh lạnh giọng lên tiếng.
“Em vào sao không gọi anh.”
“Em gõ cửa không thấy anh trả lời nên em mới vào.”
Lãnh Hàn ôm cô càng ngày càng chặt, cô không chịu được mới lên tiếng.
"Hàn, anh ôm chặt..."
Nghe được lời nói khó nhọc từ cô, Lãnh hàn có chút hoảng hốt thả cô ra, dịu dàng chạm nhẹ lên bả vai của cô.
"Xin lỗi, Tử Đằng. Anh hơi kích động."
Từ trong cảm giác của cô, Tử Đằng cảm nhận được sự hận thù ở trong anh, có lẽ nó xuất phát từ tấm ảnh kia. Nhưng nếu nó là vật quan trọng như vậy thì tại sao anh lại để nó bám bụi