Đợi khi Thạch Khâm rời khỏi, Lãnh Hàn mới gọi cho Hạo Duy lái xe tới để đón. Trong lúc đợi trợ lí tới đón, Lãnh Hàn còn quay qua nói với Tử Đằng.
“Tử Đằng, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
Lãnh Hàn cúi xuống hôn lên trên trán của cô. Tử Đằng có chút ngại ngùng muốn đẩy anh ra, đây là nơi công cộng đấy, có bao người đang nhìn kìa.
“Đừng, Hàn. Ở đây còn có người.”
Thật là, dạo này anh thay đổi quá. Từ khi bắt đầu nói chuyện yêu đương với cô là y như rằng, cô muốn hỏi liêm sỉ của anh đi đâu rồi. Mà cho dù có hỏi thì Lãnh Hàn cũng chẳng quan tâm, chỉ cần có cô ở bên cạnh là đủ.
Hạo Duy vừa lúc đó đến đón hai người, còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, khi thấy hai người nắm tay thì cũng không khỏi khóc lóc vì bổn phận của bản thân. Anh còn độc thân đấy nha. Những người khác trong nhà hàng cảm thấy ngưỡng mộ cho hai người, nhìn hai người rất đẹp đôi không khỏi khiến họ ghen tị.
Ra đến xe, Lãnh Hàn che chắn cho Tử Đằng để cô không bị đụng đầu lên nóc xe, anh cũng bước vào theo sau cô. Hai người họ vẫn cứ nắm tay nhau, từ nhà hàng đến khi ra xe, đã vậy còn nhìn nhau đắm đuối, Hạo Duy ngồi trước nhìn qua gương mà lòng thật sót mà. Lên xe còn phát cẩu lương cho anh thì anh phải xin nghỉ việc sớm thôi.
Bỏ sang chuyện hiện tại một bên. Tử Đằng đang ngồi yên ổn trong xe, đột nhiên điện thoại cô reo lên. Cô lấy điện thoại ra xem, là Vĩ Tường gọi. Cô không hiểu tại sao em họ lại gọi cô vào lúc này, Tử Đằng liền nhấc máy lên nghe.
“Vĩ Tường.”
“Chị hai…”
Chợt nghe thấy tiếng nức nở của em họ, Tử Đằng có chút sốt ruột, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến em họ mình lại khóc như vậy.
“Vĩ Tường, có chuyện gì vậy. Em đang ở đâu đấy.”
Vĩ Tường cố nén sự đau buồn, tiếng nấc lên mà nói với Tử Đằng.
“Chị, Chấn Huy bị thương, đang phẫu thuật, em….”
Chưa để cô nói hết câu, Tử Đằng liền tra hỏi địa chỉ.
“Bệnh viện nào, bây giờ chị sẽ tới.”
“Bệnh viện