Tử Đằng ngồi thẳng người dựa lưng vào thành giường, nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của Lãnh Hàn, bất giác lại hỏi.
"Hàn, em thấy hôm nay có quá nhiều chuyện rất lạ. Trước đây em có nhờ Thượng Thành điều tra chiếc nhẫn, nhưng chỉ mới đây cậu ấy đi ra ngoài thì nhận được thông tin. Khi ta cho người điều tra Hà Lương, gần như chỉ có chút thông tin lẻ loi, vậy mà Thạch Khâm lại có chúng dễ dàng như vậy. Em nghĩ là có người sắp đặt."
Lãnh Hàn ngồi xuống ngay bên cạnh Tử Đằng, ánh mắt trìu mến nhìn cô. Ngay cả bản thân anh còn thấy lạ, anh còn sớm phát hiện ra Thạch Khâm dường như đang có dấu chuyện gì đó.
"Tử Đằng, nghe em nói, em đang nghi ngờ ai sao."
Tử Đằng khẽ gật đầu, nhưng có chắc điều đó có phải là thật hay không.
"Nhưng em không chắc lắm, có quá nhiều chuyện khiến em an tâm. "
Tử Đằng không tự chủ được mà nói ra hết thắc mắc trong lòng mình, Điều này cô đã suy nghĩ rất nhiều, giờ đầu óc cô hoàn toàn hoang mang, gần đây như là không thể bình tĩnh lại được khi nghe thấy cái tên Hà Lương. Tử Đằng run lên không ngừng, Lãnh Hàn biết rằng cô bây giờ sợ, rất sợ là đằng khác. Anh ôm lấy cô, hết sức vỗ lên tấm lưng nhỏ bé ấy mà an ủi.
"Được rồi, em không cần phải sợ. Có anh ở đây, không có ai có thể đụng vào em đâu."
Được Lãnh Hàn ôm lấy, Tử Đằng có phần bớt run hẳn đi, đầu cô dựa hẳn lên vai anh, tay vòng lên cổ anh mà ôm. Cô rất sợ, không phải vì bản thân, sợ lại liên lụy đến người khác, nhất là anh, người đã xác định đi cùng cô đến cuối cuộc đời. Cô sợ anh bị thương, lại vì cô mà làm những chuyện liều lĩnh. Cho dù có mạnh mẽ đến đâu, thì họ vẫn sẽ sợ một thứ, sợ mất đi người quan trọng với bản thân, Và bây giờ cô cũng vậy.
Lãnh Hàn vì muốn cô yên lòng nên cũng không nói gì nhiều. Điều anh muốn làm bây giờ duy nhất, đó chính là đem những kẻ đã khiến cô phải sống khổ sở trong suốt hơn 20 năm qua, sống không bằng chết, để bọn họ thấu hiểu được, 20 năm qua cô sống cũng không tốt lành gì.
Chờ cô bình tĩnh lại được một lúc, Lãnh Hàn liền buông cô ra. Cúi xuống hôn lấy đôi môi của cô. Tử Đằng từ từ nhắm mắt mà đón nhận sự yêu thương từ anh. Chính nụ hôn này là sự chân thật cho thấy, anh vẫn luôn luôn bên cạnh cô, vẫn luôn ở ngay đây, vây mà bây giờ là lúc cô yếu đuối nhất. Giờ cô mới phát hiện