Gần một tháng sau đó, Tử Đằng vẫn đi làm bình thường với anh nhưng tần suất có vẻ giảm đi hẳn. Một tuần cô đi làm được có 2,3 ngày, còn lại thì bị ép ở nhà. Cô cũng không hiểu là anh làm vậy là đang có ý định gì, chỉ lấy đúng lí do duy nhất là cho cô ít xuất hiện ở Phong thị. Tử Đằng cũng phải bất lực với Lãnh Hàn, ngoại trừ công việc ra, ở biệt thự của anh ngoài ăn, ngủ, trò chuyện với người hầu, gần như là cô rất nhàn rỗi. Bảo cô ngồi yên một chỗ thật là một điều không thể mà.
Ở nhà không cũng không có việc gì làm, Tử Đằng không thể làm gì hơn là xin Lãnh Hàn cho mình đi ra ngoài với Lam Bạch và Giang Nguyên. Tốn tận nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng đồng ý cho cô đi ra ngoài.
Lam Bạch và Giang Nguyên sau một thời gian cuối cùng cũng thấy được cô, đã bao lâu rồi họ còn không biết cô gầy mập ra sao. Mấy tuần nay cứ như biến mất tăm vậy. Tử Đằng ngồi uống cà phê cùng hai người bạn, nhìn họ cứ nhìn chằm chằm như vậy thì đúng là hơi khó chịu thật mà, cô nhíu mày nói.
"Hai cậu, đừng nhìn mình thế chứ. Có gì thì nói đi, cứ nhìn mình như vậy không mỏi mắt hay sao."
Lam Bạch và Giang Nguyên vẫn không nói gì, hai quan sát cô thêm một lúc, rồi Lam Bạch chợt lên tiếng.
"Tiểu Đằng, mình cảm thấy sai lầm khi hàn gắn cho hai người. Cuối cùng là cậu muốn bỏ mặc anh em sao. Hai tháng nay hai người đã làm gì vậy hả."
Tử Đằng cũng chỉ nhìn Lam Bạch mà cười ngượng. Hôm nay ra đây chẳng phải lâu rồi không gọi nhau một tiếng hay sao, sao giờ thành quay ra chất vấn cô rồi. Tử Đằng uống một ngụm trà, từ từ mà giải thích với cô bạn
"Thôi nào, mình có biến khỏi Hải Thành này đâu. Cậu gọi mình ra chỉ là chất vấn chuyện của mình và Lãnh Hàn à."
Lam Bạch thẹn quá hóa giận, đã không liên lạc với cô hai tháng nay mà còn ra vẻ vô tội, không biết còn có coi cô là chị em hay không. Giang Nguyên vẫn phải ra khuyên Lam Bạch.
"Được rồi Lam Bạch, giờ họ cũng thành một đôi rồi thì chúc cho họ đi, cậu còn nhăn nhó gì."
"Giang Nguyên, ông..." - Lam Bạch cũng chỉ có thể cạn lời ông thần này.
"Giang Nguyên, ông nói thì hay lắm. Sao cậu không lo giải quyết vận đào hoa của cậu đi còn nói ai." - Tử Đằng cũng không thua kém gì mà nói.
Vẫn phải nói, ai biểu anh có sức hút quá đi làm chi. Đi đâu cũng có phụ nữ bám theo, thật không thể chịu được mà. Vậy mà vẫn có thể thân nhau trong một thời gian dài như vậy.
Lam Bạch cầm tách trà nhấm nháp một ngụm, mắt vẫn nhìn về Tử Đằng mà nói.
"Chuyện cậu là con cháu Kim gia, là thật..."
Tử Đằng không nói gì, nghe câu này của cô bạn xong, cô cũng chỉ khẽ gật đầu. Bầu không khí trong bàn cũng trở nên âm trầm hơn. Hai người bạn nghe xong cũng không tin được mà. Họ cũng mới nghe Nhất Lan kể lại, lúc đầu họ cũng không tin, những giờ chính cô thừa nhận thì cũng không thể chối cãi được gì. Đến lượt Giang Nguyên lên tiếng.
"Mình mới nghe tin từ Thượng Thành, người của Hà Lương đang nhắm vào cậu."
Tử Đằng đặt tách trà lên bàn, gần một tháng, cô vẫn đang chờ động tĩnh từ ông ta nhưng vẫn không thấy hành động gì. Chỉ biết một vài nhóm của Hà gia đang ở Hải Thành thì bị phục kích mấy lần, cô cũng đoán ra được anh bạn Thượng Thành là