Sau khi đi mua sắm xong, vì có chuyện riêng nên Vĩ Tường đã nhờ Hiếu Sâm đưa Nguyệt Nhi về nhà. Không xong cách nào khác, cậu đành bất đắc dĩ đưa Nguyệt Nhi về. Dù sao người ta cũng là con gái, ở ngoài đường buổi tối cũng khá là nguy hiểm. Nhưng thật ra là do Vĩ Tường cố tình để cậu em trai của mình đưa Nguyệt Nhi về.
Hiếu Sâm để đồ của Nguyệt Nhi ra ghế sau, còn cô bé được ngồi ngay ghế phụ.
Chiếc xe Ferrari màu đỏ lướt trên con đường sầm uất của Hải Thành, hai người ngồi trên xe không nói một câu nào. Tuy bình thường Nguyệt Nhi vẫn hoạt bát, nhưng một khi ở với Hiếu Sâm thì cô bé rất im lặng.
‘Ọc....ọc’
Đột nhiên chiếc bụng đói của Nguyệt Nhi liền réo lên. Lúc đầu hai người tưởng có việc gì, nghe thêm một lần nữa thì đúng là Nguyệt Nhi đang đói bụng. Nguyệt Nhi cảm thấy xấu hổ đó chết đi được. Ngại quá đi, có bé muốn đào cái hố để chui xuống mà. Hiếu Sâm nhìn qua Nguyệt Nhi, cậu đoán chiều nay cô bé vẫn chưa ăn gì, cậu liền lên tiếng.
“Phong tiểu thư, em muốn ăn gì không, anh mời.”
Nghe thấy đồ ăn, Nguyệt Như liền ngước lên nhìn Hiếu Sâm rồi gật đầu lia lịa. Gì chứ, chỉ cần mua sắm và ăn đồ ăn ngon thì cô bé đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Nhìn biểu cảm đáng yêu thế này, Hiếu Sâm chớp mắt một hồi rồi phì cười, không ngờ Nguyệt Nhi lại thành thật đến như vậy.
"Vậy em muốn ăn cái gì."
Nguyệt Nhi suy nghĩ một hồi rồi liền nói.
"Em muốn ăn lẩu."
Hiếu Sầm nghe xong cũng không hỏi gì thêm, lái xe theo lời chỉ dẫn của Nguyệt Nhi. Cậu vừa lái xe, vừa nói với cô bé.
"Hiếu Sâm...Em có thể gọi anh như vậy."
Nguyệt Nhi ngơ ngác nhìn cậu, vậy mà Hiếu Sâm để người khác gọi thẳng tên mình. Rất ít người có thể gọi cậu như vậy.
"Vậy anh Hiếu Sâm gọi em là Nguyệt Nhi là được."
Nguyệt Nhi vừa cười tươi như hoa vừa nói. Lần đầu tiên Hiếu Sâm gặp phải cô bé ngây thơ đến vậy nên có chút hơi bất ngờ.
Ngồi trong quán ăn, mọi người trong quán đều cảm thấy rất ngưỡng mộ cho hai người. Một đôi trai tài gái sắc đúng câu mà người ta hay nói, làm bao con dân phải ghen tị.. Nguyệt Nhi cho dù ăn bao nhiêu, Hiếu Sâm cũng không để ý, mà còn gọi thêm đồ ăn cho cô bé. Cậu biết con gái bình thường rất thích ăn uống và mua sắm. Ai biểu chị gái của cậu là một người như vậy. Nhìn thấy Nguyệt Nhi vui vẻ như vậy, trong lòng cậu cũng cảm thấy vui vẻ hẳn.
Sau khi ăn xong, Nguyệt Nhi và Hiếu Sâm cùng ra về. Ăn một bữa no nê mà còn được người khác mời thì vui gì bằng. Hiếu Sâm lái xe đưa Nguyệt Nhi về nhà chính của Phong gia. Dù gì trời cũng đã tối, về đến đó cũng mất một khoảng thời gian nên hai anh em đã cùng trò chuyện công việc hiện tại.
Qua cuộc nói chuyện trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng Nguyệt Nhi đã càng hiểu rõ Hiếu Sâm hơn. Cậu ra nước ngoài học với Vĩ Tường khi vừa mới học xong cấp một. Với thành tích xuất sắc nên cậu đã học xong đại học và đã tốt nghiệp vào năm nay. Nguyệt Nhi thật ngưỡng mộ Hiếu Sâm, anh có vẻ cũng gần giống với