Chương 1. Anh của tôi muốn đính hôn
Thời điểm Ninh Giác Thần từ phòng tắm đi ra, Hứa Duệ đang dựa vào bên cửa sổ hút thuốc. Trong phòng ngủ chỉ có một cửa sổ rất xa đèn bàn, cả cơ thể Hứa Duệ chìm vào ánh sáng mờ nhạt, bị bóng đêm đen ngoài cửa sổ bao phủ.
Ánh mắt Ninh Giác Thần xẹt qua đôi lông mày kiếm hơi nhíu lại của hắn, lông mi dài, đôi mắt sắc bén, xuống chút nữa, sống mũi đẹp, đôi môi mỏng nhả khói.
Ninh Giác Thần không thích người khác hút thuốc, Hứa Duệ lại nghiện thuốc lá. Hứa Duệ không thể từ bỏ khói thuốc, Ninh Giác Thần lại không thể từ bỏ hắn.
Hôm nay công ty đột nhiên thông báo nhiệm vụ mới, tăng ca xong trở về cũng đã mười một giờ, Ninh Giác Thần đầu váng mắt hoa chỉ muốn nhanh nghỉ ngơi. Không nghĩ tới cửa thang máy vừa mở liền thấy Hứa Duệ sắc mặt không vui đứng chờ ở cửa. Ninh Giác Thần ngẩn người, đã nửa tháng không thấy hắn "Anh tại sao lại tới? Đã trễ thế này..."
Dưới chân Hứa Duệ đầy khói bụi tàn thuốc, ngữ khí có chút thiếu kiên nhẫn:" Tôi thuê phòng chẳng lẽ không thể tới?" Ninh Giác Thần bị hắn nghẹn đến á khẩu không trả lời được.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra Hứa Duệ có chìa khóa nhưng từ trước đến nay đều không mang theo, khả năng thời điểm tới đây cũng không cầm. Ninh Giác Thần lập tức nhiệt tình vạn phần mở cửa cho hắn. Tình huống như vậy vẫn là lần đầu.
Hai người một trước một sau bước vào, Hứa Duệ đóng cửa âm thanh có chút lớn, phịch một tiếng khiến Ninh Giác Thần giật mình run lên. Cậu muốn giải thích với Hứa Duệ mình vừa tăng ca trở về, kết quả vừa quay người lại đã bị đối phương trực tiếp thô bạo nắm lấy cằm chặn miệng.
Miệng Hứa Duệ đều là mùi thuốc lá, Ninh Giác Thần không thích nhưng đã quen thuộc từ lâu. Cậu phối hợp, hắn hơi mở miệng để đầu lưỡi cậu tiến vào. Bảy năm trôi qua, Ninh Giác Thần từ lâu đã thấu được mọi cảm xúc của Hứa Duệ.
Cậu giống như một lòng vì Hứa Duệ mà tự mình xoa nắn nhũ hoa, chuẩn xác lấy lòng hắn.
Hứa Duệ thấy cậu bắt đầu ẩm ướt nhiệt tình hôn trả cũng nhanh chóng trở nên hưng phấn, nâng gáy Ninh Giác Thần, tay kia thuận theo xương vai một đường đi xuống, theo thói quen từ sau eo nhẹ nhàng tiến vào.
Ninh Giác Thần hô hấp rối loạn một chút, cậu hơi thở hổn hển đem Hứa Duệ đẩy ra một chút, trong ánh mắt tràn ngập mệt mỏi: " Ngày hôm nay không làm được không..." Hứa Duệ thờ ơ, đưa tay đem cậu kéo trở về. Hai người dính sát vào nhau, Ninh Giác Thần có thể thấy rõ bóng dáng mình trong mắt hắn.
Thế nhưng cậu không xác định được rằng một giây này Hứa Duệ là nhìn cậu, hay là xuyên qua cậu thấy người khác.
Bọn họ làm từ ghế sô pha đến trên giường, khi kết thúc thì đã là nửa đêm. Hứa Duệ ngày hôm nay tâm tình không tốt lắm, lời nói so với bình thường ít hơn, cả đêm đều chỉ lo làm, mặt không đổi sắc cúi đầu ngẩng đầu va chạm. Đến cuối cùng Ninh Giác Thần một tiếng cũng không phát ra được,trước mắt trắng xóa. Cậu nằm ngang, đè lại lồng ngực phập phồng, như một con cá biển mắc cạn giãy dụa sắp chết.
Cả người nhễ nhại mồ hôi nhanh chóng cảm thấy lạnh, ở trên da ẩm ướt nhớp nhúa một tầng. Phần hông vừa đau vừa mềm không một chút sức lực. Qua một lúc lâu Ninh Giác Thần mới run hai chân đứng lên. Hơi nhúc nhích lập tức cảm thấy dịch thể trắng đỏ trộn lẫn từ sau huyệt tràn ra, theo bắp chân chảy xuống nhỏ trên sàn nhà.
Ninh Giác Thần xé khăn giấy, đem chất lỏng trên sàn lau sạch, mới trước ánh mắt không hề thương tiếc của Hứa Duệ đi vào phòng tắm. Cậu rất nhanh đem mình tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, dùng chút sức lực cuối cùng bóp ra ít thuốc thuần thục di chuyển ngón tay bôi lên vết thương, sau đó đổi một bộ quần áo ngủ sạch sẽ.
Bộ quần áo ngủ này được Hứa Duệ mua từ nhiều năm trước, bởi vì giặt nhiều lần nên trở nên bạc màu, đã không thể nhìn ra ban đầu vốn là màu lam nhạt, nhưng Ninh Giác Thần rất thích. Đồ Hứa Duệ thích cậu đều thích.
Ninh Giác Thần đi đến mép giường, vén chăn lên cẩn thận ngồi xuống, rõ ràng giường rất mềm, nhưng vừa mới chạm xuống mà cậu đã đau đến co rút một cái. Hứa Duệ đem tàn thuốc trong tay ấn vào gạt tàn, một ánh đỏ lóe lên rồi lập tức biến mất.
Vì vậy, trong mắt Ninh Giác Thần, gương mặt này rốt cuộc cùng trùng khớp với gương mặt đầu tiên mười năm trước. Mưa trên sa mạc, nắng vào mùa đông, Hứa Duệ đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời nhàm chán của cậu – khi đó Ninh Giác Thần cảm thấy mình có thể dựa vào tình yêu năm cháy bỏng năm mười sáu tuổi này mà sống đến năm sáu mươi tuổi, không biết nên nói đáng thương hay buồn cười.
"Anh trai tôi muốn đính hôn". Ninh Giác Thần phá vỡ sự im lặng đáng sợ trong phòng, ánh mắt cậu bình tĩnh lặng lẽ quan sát phản ứng của Hứa Duệ.
Lông mi dài rậm rạp nhanh chóng giật giật, giống như hai con bướm vỗ cánh, Hứa Duệ nhìn cậu, ánh mắt hắn ảm đạm: " Cùng con gái ông chủ?" Ninh Giác Thần từ đáy lòng dâng lên một loại khoái cảm bí mật đùa dai:" Đúng vậy, cuối tuần này". Hứa Duệ lại đi lấy thuốc, nhưng trong hộp đã trống. " Cậu phải về nhà?" Ninh Giác Thần gật đầu: " Ừ, có thể sẽ ở lại mấy ngày."
Hứa Duệ dùng sức bóp méo hộp thuốc lá, một trận buồn bực khó tả trong lòng, hắn cho là mình bởi vì tin Lục Giác Lam mà khổ sở, nhưng việc Ninh Giác Thần phải về nhà càng làm hắn khó chịu. Từ bốn năm trước, mối quan hệ của hai người bọn họ bị phát hiện, Ninh Giác Thần liền cắt đứt với người nhà, trái tim và tâm trí cậu đã ở trên người hắn.
Nói một cách khó nghe, Ninh Giác Thần giống như một con sủng vật được hắn nuôi trong phòng, mỗi ngày đều toàn tâm toàn ý ngoắc đuôi chờ, giương mắt đợi chủ nhân trở lại, ba trăm sáu mươi lăm ngày đều như vậy.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùa xuân năm đầu tiên, Hứa Duệ hoàn toàn quên mất mình đã đáp ứng Ninh Giác Thần cùng nhau ăn tết. Hắn cùng đám bạn bè ở tiệc rượu uống đến say mèm, ngày hôm sau tỉnh lại mới nhìn thấy trên điện thoại đều là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Ninh Giác Thần, hỏi hắn ở đâu trong đêm giao thừa, sao không tới ăn cơm, nói cậu làm rất nhiều đồ ăn, còn nấu món cá diếc mà hắn thích. Tin nhắn cuối cùng là lúc 0 giờ: [ Năm mới vui vẻ, Duệ ca].
Hứa Duệ dù là người không tim không phổi cũng cảm thấy áy náy, vội vàng gọi lại cho Ninh Giác Thần, kết quả chuông kêu nửa ngày không có người tiếp. Hứa Duệ một chút áy náy đều biến mất, thậm chí trong lòng còn giễu cợt Ninh Giác Thần lại dám nháo không tiếp điện thoại hắn.
Lúc nhận được điện thoại từ cậu đã là bốn giờ chiều, Hứa Duệ đợi cho chuông reo sắp hết mới lười biếng nhận. Đầu kia âm thanh Ninh Giác Thần rất nhẹ, giống như rất sợ hắn: " Duệ ca? " Hứa Duệ khí thế hung hăng chất vấn cậu buổi sáng làm sao không nghe điện thoại, còn việc tối qua mình đi đâu nửa câu cũng không giải thích.
Ninh Giác Thần bị cảm nặng, cổ họng lại sưng đau, lời cũng sắp không nói ra được: " Buổi sáng
ngủ quên, không nghe thấy điện thoại." Hứa Duệ nghe thấy giọng cậu mơ mơ màng màng, không nhịn được hỏi cậu: "Cậu đang ở đâu? Tín hiệu không tốt! Không có gì..."
Ninh Giác Thần lại sợ hắn cứ như vậy cúp máy, vội vàng lên tiếng chặn lời hắn, một giọng khàn khàn dọa người: " Duệ ca! Anh chúc tôi một câu năm mới vui vẻ đi " – năm nay còn không có người chúc cậu năm mới vui vẻ.
Hứa Duệ sửng sốt một chút, cũng cảm thấy mình lúc này cũng quá mức lạnh nhạt, giọng cũng tận lực mềm xuống: " Làm sao lại giống con nít vậy. Năm mới vui vẻ, Thần Thần." Đã rất lâu rồi Ninh Giác Thần không nghe thấy Hứa Duệ gọi cậu như vậy, mặc dù biết rằng gọi vậy hơn nửa là muốn dỗ cậu nhưng Ninh Giác Thần vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, thời điểm chúc mừng hắn cũng đều cười: "Năm mới vui vẻ, Duệ ca."
Sau khi cúp máy, Ninh Giác Thần gắng gượng đứng dậy đi rửa mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch trong gương. Tối ngày hôm qua sau khi làm một bàn ăn lớn, chờ Hứa Duệ đến tám rưỡi. Điện thoại sau khi gọi cũng thật vất vả mới nhận, Ninh Giác Thần hỏi hắn đang ở đâu, hắn uống say, hồ ngôn loạn ngữ nửa ngày cũng không nói rõ, cuối cùng khàn giọng nói lập tức tới ngay, làm Ninh Giác Thần phải chờ hắn.
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, dưới mặt đất cũng đã tích một tầng thật dày, cộng thêm Hứa Duệ lại uống rượu, Ninh Giác Thần cố ý dặn dò hắn đừng lái xe, trên đường chú ý an toàn. Hứa Duệ chịu tới, Ninh Giác Thần rất vui vẻ, cậu vốn là không ôm hy vọng. Cậu đem tất cả đồ ăn vào phòng bếp hâm nóng lại, lại ngồi ở bàn ăn tiếp tục chờ, chín giờ rưỡi, Hứa Duệ vẫn chưa tới.
Ninh Giác Thần đoán hắn không mang chìa khóa, liền đội mũ mặc áo xuống tầng đợi hắn. Tuyết rơi ngày càng nhiều, Ninh Giác Thần núp trong hành lang rút điện thoại gọi cho hắn, bên tai chỉ có tiếng chuông lạnh lẽo, càng về sau ngón tay cậu trở nên lạnh cóng nhưng vẫn một lần một lần bấm lên dãy số của hắn.
Gần mười một giờ, điện thoại của Ninh Giác Thần hết pin, cậu nghĩ Hứa Duệ có thể sẽ không đến.
Thức ăn trên bàn lại một lần nữa nguội, Ninh Giác Thần chỉ đem nồi cá diếc vào bếp. Cả người cậu lạnh đến run rẩy, một đường đi nước canh rơi hết trên sàn. Thời điểm Tết giá cả rất đắt, muốn ăn còn chưa chắc đã mua được, con cá này là Ninh Giác Thần đã đặt tại nhà hàng cao cấp từ mấy ngày trước, buổi sáng đi lấy còn đặc biệt tươi nhảy loạn, cậu nghĩ Hứa Duệ nhất định sẽ thích.
Ninh Giác Thần mở ti vi, thật may đêm giao thừa còn chưa kết thúc, chương trình ca hát vui mừng xanh đỏ lòe loẹt cuối cùng cũng coi như cứu vãn được một ít bầu không khí, làm cho cậu không đến nỗi quá mức đáng thương. Canh cá đun xong tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, sùng sục sùng sục bốc lên màu ngà. Ninh Giác Thần một bên yên lặng chảy nước mắt một bên hết sức chuyên chú ăn cá, giống như hơi nhiều muối, có chút mặn.
Trong ti vi bắt đầu đếm ngược, cậu uống xong muỗng canh cuối cùng, sờ sờ khóe mắt có chút chua xót, gửi cho Hứa Duệ một tin nhắn ngắn chúc mừng.
Trận cảm nặng kia oanh oanh liệt liệt kéo dài nửa tháng, thời điểm giữa tháng giêng Hứa Duệ đến tìm cậu chính là lúc cậu vừa khỏi bệnh.
Cũng chính trong nửa tháng này, Ninh Giác Thần mới ý thức rõ ràng từ trước tới bây giờ, không có người nhà cũng chỉ có một mình cậu.
Trong ba đêm giao thừa sau, Ninh Giác Thần cũng không chủ động đi hỏi hắn có tới hay không, nhưng là cậu vẫn chuẩn bị cơm cho hai người, vẫn sẽ nấu món cá diếc mà hắn thích. Hứa Duệ một lần cũng chưa từng tới, nhiều thức ăn như vậy Ninh Giác Thần luôn là người ăn từ đầu năm đến mùng năm mùng sáu mới ăn hết.
Mà tất cả những việc này Hứa Duệ đều không biết, hắn chỉ biết là trong bốn năm này ngay cả Tết Ninh Giác Thần cũng không rời khỏi hắn. Một mực nuôi một con mèo nhỏ bên cạnh, mèo nhỏ đột nhiên muốn một mình bỏ đi, trong lòng Hứa Duệ lại hiện lên một trận sợ hãi không thể giải thích.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Giác Thần đem toàn bộ biến hóa của hắn vào trong mắt, nghĩ đến Hứa Duệ khó chịu cùng khổ sở đều là vì Lục Giác Lam, nhất thời cảm thấy tẻ nhạt, quay người qua rồi ngủ. Hứa Duệ vò nát bao thuốc lá ném vào thùng rác, ngồi xuống mép giường nhìn bóng lưng gầy nhom chôn trong chăn của Ninh Giác Thần.
Ninh Giác Thần lớn lên rất trắng, là loại mềm mịn, sau gáy có một nốt ruồi nhỏ, được làn da trắng nõn xung quanh tôn lên, nhìn đặc biệt đáng yêu. Nốt ruồi đó theo hơi thở nhẹ cảu cậu khi thì ẩn trong chăn, khi thì lại hiện lên, Hứa Duệ nhìn chằm chằm một lúc lâu, trong lòng dâng lên một trận thương tiếc.
Bọn họ bắt đầu mối quan hệ này từ năm thứ nhất, mùa đông Ninh Giác Thần đều ngay ngắn mặc một chiếc áo lông cao cổ, biểu tình nghiêm túc quay đầu lại hỏi hắn: " Như vậy có phải hay không càng không giống anh ấy?" – Lục Giác Lam không có nốt ruồi sau gáy.
Em từ lâu đã không giống hắn, Thần Thần.
Hứa Duệ nằm xuống, nhẹ nhàng kéo cậu ôm vào trong lòng. Hô hấp Ninh Giác Thần đột nhiên chậm lại, cả người đều không được tự nhiên cứng ngắc.
Cậu vốn đã rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc, trước khi ngủ vẫn còn mơ màng: Hứa Duệ làm gì vậy, ôn nhu dịu dàng như vậy quá không thích hợp với bọn họ, giống như là bọn họ yêu nhau, là ở chung với nhau, là người yêu.
- -----------------------------
Editor: hic mình đăng thử 1 chương thôi ạ~ mau đến giúp mình với:( mình không muốn bỏ dở đứa con đầu tiên:(