Chương 3. Chúng ta năm thứ mười
Mười năm trước, Ninh Giác Thần mười lăm tuổi, Hứa Duệ mười sáu tuổi. Khi đó Ninh Giác Thần hết sức chăm chú cho rằng mình có thể từ mười sáu tuổi yêu Hứa Duệ đến khi sáu mươi tuổi. Hiện tại cậu rốt cuộc biết mình sai rồi, cậu quá nóng lòng, mười năm này cũng đã thấu đáo toàn bộ đem để lại phía sau.
Đạo lý sau khi suy nghĩ rõ ràng ngược lại là trời cao biển rộng, một đêm vô mộng.
Đêm qua làm xong không kịp đi tắm rửa, buổi sáng Ninh Giác Thần hoàn toàn là vì đau mà tỉnh, trong bụng giống như có người dùng cái tua vít vặn đến vặn đi, khắp toàn thân đều là mồ hôi, chăn đều có chút ẩm ướt.
Không biết Hứa Duệ sau đó đã hút bao nhiêu điếu thuốc, trong phòng tràn ngập mùi khói sặc người. Theo lý thuyết thì Ninh Giác Thần đã sớm quen mùi thuốc lá, giờ khắc này đột nhiên từ cổ họng nổi lên một cảm giác buồn nôn, thật giống như thời còn là học sinh, khi đó cậu vừa ngửi thấy mùi thuốc là mùi rượu liền buồn nôn.
Ninh Giác Thần va vào cửa vọt vào phòng vệ sinh, thượng thổ hạ tả nước mắt giàn giụa tình trạng thê lương nghênh đón cậu và Hứa Duệ kỷ niệm mười năm quen biết.
Cậu đem mình cùng phòng tắm dọn dẹp sạch sẽ, lúc đi ra Hứa Duệ còn đang ngủ. Người này luôn luôn hỉ nộ vô thường, người đang ngủ ngược lại là người hiền lành thuần lương. Ninh Giác Thần nhìn hắn một hồi, thật giống như cách thời gian lại được chạm vào vô số lần cậu tim đập thình thịch thời thiếu niên.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ tới lớp mười một năm ấy đang là hội thao mùa thu, không được tự học buổi tối, năm giờ rưỡi đã tan học, cậu ở nhà Hứa Duệ làm bài tập. Buổi chiều có trận chung kết bóng rổ, Hứa Duệ là trung tâm của đội, đoán chừng là thi đấu đến mệt, ngồi xuống mới cầm bút lên viết được vài chữ liền nằm nhoài lên bàn.
Ninh Giác Thần đang vùi đầu viết bài tập vật lí bị sai, mặc dù tháng này cậu thi mới vượt qua mức đạt yêu cầu, thế nhưng so với lần trước đã tiến bộ rất nhiều. Cuối cùng cùng một đề bài cơ học giáo viên rõ ràng nói qua nói lại thật nhiều lần, cậu nghe vẫn không hiểu, nghiêm chỉnh làm ra giấy nháp cũng không tính ra đáp án.
Cậu có chút nóng nảy đụng đụng khuỷu tay Hứa Duệ:" Duệ ca, đề này làm thế nào?" Hứa Duệ không phản ứng, Ninh Giác Thần quay đầu đã thấy hắn khoanh tay ngủ.
Mười bảy tuổi cái tuổi này thực sự đẹp, trên mặt vừa có nét thiếu niên trẻ con, vừa mơ hồ hiện ra đường nét cơ thể cường tráng của thiếu niên. Bên tai Ninh Giác Thần vang lên tiếng tim mình đập thình thịch kịch liệt, tùng tùng tùng như tiếng đánh trống.
Cậu từng điểm từng điểm đến gần, gần đến nỗi có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt hắn, sau đó hít sâu một hơi, đem môi mình dán lên môi Hứa Duệ. Thời điểm đó Hứa Duệ chưa hút thuốc lá chưa uống rượu, hôn lên mùi vị sạch sẽ như nước suối mát lạnh.
Ninh Giác Thần có tật giật mình, len lén đụng vào hắn hai giây liền lật đật lui về, chỉ nhớ đôi môi vừa nóng vừa mềm của Hứa Duệ, giống như bánh gạo ngọt vừa mới hấp.
Cũng chính tại lúc cậu khẩn trương cắn môi nhớ lại khoảnh khắc trong nháy mắt đó, bà nội Hứa Duệ tiến vào:" Kiển kiển ăn cơm! Lam Lam cũng ở lại ăn cơm xong mới đi chứ?" Bà nội lớn tuổi, có lúc đầu không tỉnh táo lắm, luôn nhầm là hai anh em sinh đôi, mơ hồ thậm chí không nhớ có người là Ninh Giác Thần.
Ninh Giác Thần cũng hiểu, dẫu sao cái gì cũng chú trọng đến trước đến sau, cậu xuất hiện trong cuộc đời Hứa Duệ quá muộn, không trách người khác được. Ninh Giác Thần xấu hổ cười một tiếng:" Bà Nội, con là Giác Thần."
May là bà nội hôm nay nhớ tới cậu: " Ai nha, nhìn đầu óc ta này, lớn tuổi liền không dùng được, liền nhầm lẫn con". "Con đâu thể trách bà cái này được?" Giọng Ninh Giác Thần đột nhiên hạ thấp xuống:"Con và anh trai con quá giống nhau." "Nói đến Lam Lam, tại sao lâu lắm rồi không tới chơi?" "Anh con hắn...gần đây ở trên lớp thi đua, có chút bận bịu". Hai người nói thêm mấy câu, Hứa Duệ bị bọn họ đánh thức, vuốt mắt ngồi dậy.
Bà nội vội vàng đi qua xoa cổ cho hắn:" Kiển kiển sao lại nằm úp sấp ngủ ở đây chứ? Không xoay đến xoay đi?" Hứa Duệ mặt đỏ lên:" Ài bà nội! Đừng gọi con là kiển kiển nữa được hay không, con đã mười tám tuổi rồi!" Hắn đã nói điều này không dưới hai mươi lần nhưng bà nội vẫn không nghe, vẫn một cái gọi kiển kiển.
Hứa Duệ giương mắt thấy Ninh Giác Thần quả nhiên đang cười trộm, Ninh Giác Thần rất ít cười, kỳ thực cậu cười rộ lên sẽ không giống Lục Giác Lam, bởi vì mắt cậu khi nở nụ cười liền cong cong, đặc biệt đẹp đẽ. Hứa Duệ dữ dằn mà trừng cậu:" Cậu cười cái gì!" Ninh Giác Thần liền lập tức nhịn cười, sợ Hứa Duệ thật sự tức giận.
Nhìn như vậy đến Hứa Duệ khi đó luôn giận dữ với cậu.( Nguyên văn: Nhìn như vậy đến Hứa Duệ khi đó lên liền tổng là hung ác hắn.)
Đều nói vợ chồng ân ái cả đời cũng sẽ có năm mươi lần kích động muốn bóp chết đối phương. Ninh Giác Thần ngồi mở mép giường nhìn chằm chằm Hứa Duệ, nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ kéo chăn cuối giường dịch đến đắp kín dưới cằm hắn, bao lấy cái cổ lạnh của hắn. Dáng ngủ của Hứa Duệ cực kém, người lớn như vậy lúc ngủ vẫn thích đá chăn, sáng sớm mùa thu đông luôn bị lạnh đến nghẹt mũi hắt xì.
Ninh Giác Thần khom lưng đem quần áo nhăn nhúm trên sàn nhặt lên, gấp quần áo của mình bỏ vào hành lý, quần áo của Hứa Duệ thì cho vào túi giặt rồi gửi cho lễ tân. Ninh Giác Thần có một lần giặt hư một bộ quần áo chỉ có thể giặt khô, sau đó cũng không dám tùy tiện giúp hắn giặt quần áo.
Trong phòng mở máy điều hòa không cảm thấy lạnh, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện bên ngoài nhiệt độ chợt giảm xuống, mưa to gió lớn. Ninh Giác Thần đứng trong gió lạnh một hồi cóng hết người, trở về đến trong đại sảnh cầm điện thoại hiện ra dãy số của Lục Giác Lam, do dự hồi lâu cũng không bấm gọi.
Cậu không lưu tên số điện thoại này, chỉ lưu số và để nó trên cùng. (Thấy nhiều rồi đã sớm sẽ cõng). Lại đợi hơn nửa giờ, Lục Giác Lam gọi tới, hỏi cậu đang ở đâu.
Lục Giác Lam tháng trước mới mua xe, Ninh Giác Thần không hiểu xe, nhưng nhìn nhãn hiệu hẳn là rất đắt. Cậu câu nệ ngồi vào ghế phó lái, thấp giọng kêu một tiếng: "Anh". Lục Giác Lam gật đầu một cái, coi như cùng cậu chào hỏi. Ninh Giác Thần sợ nước mưa nhỏ xuống sẽ làm bẩn đệm chân, suy nghĩ một chút để ô trên đầu gối, một lúc liền làm ướt quần.
Hai nhà chuẩn bị muốn làm kết hôn to hơn nữa, nên tiệc đính hôn làm tương đối đơn giản, thuê một quán ăn mới mở ở ngoại ô thành nam, đúng như Lục Giác Lam nói " bữa cơm", chỉ có gia đình cô dâu cùng gia đình chú rể, không mời khách nào khác.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Giác Thần nhìn xe trực tiếp lái lên đường vòng, không hướng về phía nhà:" Mẹ cùng chú đâu?" "Ba mẹ đi trước, bảo tôi tới đón cậu." Lục Giác Lam nắm chặt vô-lăng, lông mày co rút nhanh " Còn có, chờ chút nữa ở trước mặt bọn họ cậu đừng gọi ba tôi là chú, gọi ba."
Ánh mắt Ninh Giác Thần lóe lóe, cúi đầu không hé răng, Lục Giác Lam âm thanh càng lạnh hơn:" Không muốn nói chuyện lúc ăn cơm thì phiền cậu ngậm miệng chớ nói gì." Xe lái nhanh, qua đường ngoằn nghèo Lục Giác Lam cũng không giảm tốc độ, Ninh Giác Thần bị quăng mạnh một cái, vai đập vào trên cửa xe rên một tiếng.
Cậu có chút khẩn trương víu dây an toàn, Lục Giác Lam
thoáng nhìn động tác hốt hoảng của cậu xì cười ra tiếng, liền nhấn thêm chút ga, Ninh Giác Thần nhìn cảnh đường phố tòa nhà nhanh chóng xẹt qua bên ngoài, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Ngoài cửa sổ mưa to như thác, hạt mưa lớn lại mau, như tiếng đạn tạch tạch đánh lên xe, ngay cả tiếng đài cũng sắp nghe không rõ. Giữa hai người là yên lặng cùng lúng túng, đánh vỡ sự giằng co là tiếng chuông nửa giờ sau, Hứa Duệ gọi tới. Ninh Giác Thần ấn nút nghe, thanh âm rất nhẹ:" Này, Duệ ca?"
Lục Giác Lam nhíu mày, trên mặt liền hiện ra khinh bỉ cùng hài hước. Hứa Duệ mang theo âm thanh rời giường, rất không thích hỏi hắn:" Cậu ở đâu?" Bên ngoài mưa quá lớn, Ninh Giác Thần mở âm lượng nghe to nhất mới nghe rõ Hứa Duệ nói:" Tôi buổi trưa về nhà ăn cơm."
Ngoại ô tín hiệu không tốt, cộng thêm tiếng mưa rơi hỗn tạp, Hứa Duệ nghe đứt quãng, hắn có chút buồn bực mà mắng một câu:" Nói cái gì vậy, cậu nói to một chút sẽ chết à?" Hắn không thích nhất Ninh Giác Thần như vậy, nói chuyện làm việc đều một bộ dáng lo sợ, thật giống như bị ủy khuất oan ức, mình rõ ràng đối với cậu đầy đủ chứ?
Ninh Giác Thần lén lút liếc mắt nhìn sắc mặt Lục Giác Lam, không dám buông ra âm thanh nói chuyện, khô khóc hắng giọng một cái:"Buổi trưa anh tôi có tiệc đính hôn, tôi đi ăn cơm". Hứa Duệ năm, sáu giây không lên tiếng, Ninh Giác Thần cho là hắn cúp, thăm dò hỏi một tiếng:" Duệ ca?" Hứa Duệ hít sâu một hơi:" Giác Lam đâu?" Ninh Giác Thần huyệt thái dương đột nhiên nhảy một cái, dùng sức cắn môi dưới:"....ở bên cạnh, lái xe."
Lục Giác Lam nghe vậy nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, lái xe vào đường hầm. Ngăn cách tiếng mưa rơi, âm thanh điện thoại nháy mắt rõ ràng, Ninh Giác Thần nghe Hứa Duệ nói:" Cậu đưa điện thoại cho Giác Lam".
Tay cầm điện thoại Ninh Giác Thần cứng lại, Hứa Duệ không nhịn được thúc giục:"Ninh Giác Thần! Đưa điện thoại cho anh cậu!" Cửa đường hầm càng ngày càng gần, tiếng mưa rơi lại bắt đầu trở nên ầm ĩ, Ninh Giác Thần nội tâm khổ sở, chua xót không chịu nổi, ngập ngừng mở miệng nói, như cầu xin than thở:"Duệ ca...."
Biến cố chính là phát sinh trong vòng mấy giây, dựa vào hàng đèn hỏng bên phải, đường hầm ánh sáng mờ tối, khi Lục Giác Lam thấy rõ một chiếc xe hàng lớn đậu ở cửa ra đã không kịp né tránh. Y bẻ nhanh tay lái cũng khó khăn lắm mới tránh qua gần nửa thân xe, ghế phó lái một mặt mạnh mẽ đụng phải đuôi xe phía trước, một tiếng động rung trời nổ vang.
Lục Giác Lam bị lực mạnh mẽ đập vào trên tay lái, mười mấy giây hoàn toàn là mộng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngực đau nhức. Y uể oải mắng một câu thô tục, tê tê rút ra khí lạnh quay đầu, thấy cửa sổ ghế bên cạnh toàn bộ nát, Ninh Giác Thần hai mắt nửa khép không hề tức giận đang dựa vào chỗ ngồi.
Lục Giác lam tim đập loạn, vừa mở miệng giọng khàn khàn dọa người:"Này!" Ninh Giác Thần không nhúc nhích. Lục Giác Lam đẩy nửa người trên, duỗi cánh tay kéo cậu:"Này! Ninh Giác Thần!"
Cả người Ninh Giác Thần lệch sang một chút, bởi vì dây an toàn cố định mà chưa có hoàn toàn ngã xuống, đỉnh đầu bị thủy tinh đâm có màu trào ra, chảy xuống gò má sau lại theo cổ lách tách cạch cạch chảy xuống đệm, rất nhanh liền thấm vào, lưu lại một mảng nhỏ đậm màu. Lục Giác lam bị khuôn mặt đầy máu của cậu dọa sợ đến giọng phát run:" Này! Tỉnh lại đi! Này!"
Kỳ thực lúc này Ninh Giác Thần còn có một chút ý thức, cậu có thể cảm giác được trên mặt bị rạch vài vết, cảm giác được vừa nóng vừa tanh của máu từ miệng vết thương cuồn cuộn không ngừng chảy ra, cảm giác được thân thể như xé ra, cả người trầm trọng trở nên lạnh lẽo.
Trước mắt vừa bắt đầu một mảnh tối, bên tai chỉ có âm thanh của mình ồ ồ thở dốc cùng tiếng tim đập dồn dập, trong tay cậu còn gắt gao nắm điện thoại di động không tha, Hứa Duệ đầu bên kia rất lo lắng nói gì đó, Ninh Giác Thần làm sao cũng không nghe rõ. Cậu khó khăn giật giật ngón tay, thật vất cả đem điện thoại di động dịch đến gần tay, lúc này rốt cục nghe được rõ ràng.
Hứa Duệ nói là:" Giác Lam! Lục Giác Lam! Cậu có chuyện gì sao?"
Quen biết mười năm, bắt đầu loại quan hệ bạn tình bảy năm, không phải không có lúc cảm thấy nản lòng, ngược lại là số lần chết lặng đã quá nhiều. Cậu vẫn luôn, vẫn luôn biết đến Hứa Duệ xuyên qua cậu yêu một người khác, cũng đã sớm có thói quen mười năm như một ngày cam tâm tình nguyện làm cái bóng của người kia.
Thì ra cho đến ngày nay trái tim mình vẫn không có thối rữa mất ánh sáng mà chết, thời điểm như thế này vẫn cảm thấy đau đớn oan ức khó chịu.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dòng máu sền sệt dày dính lại trên lông mi, mắt như bị ngăn lại giống nhau trợn lên đều không mở ra được, cậu mất công tốn sức mà chớp mắt trái một lúc, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chỗ người ngồi chỗ tài xế đang giải thích qua điện thoại, là đang báo cảnh sát sao?
Duệ ca, Lục Giác Lam của anh không có chuyện gì, một chút việc đều không có.
Ninh Giác Thần có chút muốn cười: Có chuyện là tôi, dù cho một giây, cũng muốn nhớ tôi đi. Cậu giật giật đôi môi khô khốc, lại chỉ có thể phát ra vài tiếng rên thống khổ không thành lời, cả người lạnh lẽo buồn ngủ, khắp toàn thân không có chỗ nào không đau, trước mắt từng trận hoa mắt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cũng dần dần không nghe thấy đầu bên kia điện thoại nói gì.
Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể không cần tiếp tục nghe Hứa Duệ một lần một lần gọi tên anh cậu, vô cùng tốt, thật sự. Đây là ý nghĩ trước khi Ninh Giác Thần mất ý thức.
Cậu chìm vào bóng tối vô biên, như là tiến vào một giấc ngủ dài dằng dặc.
Điện thoại di động từ tay cậu mất lực trượt rơi xuống, màn hình dán vào hai má cậu quệt ra một vệt máu nhạt lớn dọa người, trong loa truyền đến tiếng nam nhân gào thét:" Ninh Giác Thần! Thần Thần! Thần Thần!"