Chương 30. [Kết cục BE]
Lên đại học, mỗi lần sinh nhật của Hứa Duệ vô cùng náo nhiệt, năm thứ tư cũng vậy. Vừa lúc trường học lại bắt đầu khai giảng, hai mươi mấy người đến quan thịt nướng ở phía nam trường học ăn. Hứa Duệ cho là mọi người chỉ đơn giản tụ họp một chút, không nghĩ tới vừa đi qua chính giữa bàn còn bày một cái bánh sinh nhật lớn, một đám học đệ học muội không quen biết vây đến mồm năm miệng mười nói với hắn học trưởng sinh nhật vui vẻ.
Tân hội trưởng đoàn là niên muội cùng khoa hắn, họ Đái, sinh viên năm ba, tên cô bây giờ còn không nhớ ra. Tiểu Đái mở chai bia kín đáo đưa cho hắn: "Nhân vật chính! Chờ anh lâu rồi, tới trễ phải uống rượu phạt!" Hứa Duệ sảng khoái thổi một chai: "Vậy em chuẩn bị trước sao không nói với anh?"
Niên muội năm nhất đứng bên cạnh hi hi ha ha cười ồn ào: "Còn không phải là học tỷ muốn cho anh một bất ngờ sao, nói trước còn gì là bất ngờ nữa!" Hứa Duệ cắn một miếng bánh sô cô la trên viết "Sinh nhật vui vẻ": "Được rồi được rồi, thật bất ngờ vui mừng, bữa này tôi mời, mọi người ăn nhiều một chút."
Hắn không phải cố ý tới trễ, hắn đang đợi điện thoại của Ninh Giác Thần. Ninh Giác Thần không nhắn tin chúc mừng hắn, hỏi buổi tối có thể ăn cơm cùng nhau hay không. Hứa Duệ thuận miệng đáp ứng, kết quả bảy giờ Ninh Giác Thần không nhắn lại gì, không nhắc tới cũng không nói ra. Trong lòng Hứa Duệ buồn bực, lại không muốn bỏ mặt mũi mà chủ động đi tìm cậu, một mình ngồi trong nhà trọ nóng nảy chơi game, nửa đường nhận được điện thoại của niên muội hắn mới nhớ ra, thì ra tối nay còn có liên hoan.
Năm thứ tư mọi người đều bận tìm việc làm, rất nhiều người bắt đầu từ năm thứ ba đã rời khỏi xã đoàn. Hứa Duệ đơn thuần rảnh rỗi đến phát hoảng, hắn bây giờ năm thứ tư vẫn đi lang thang không tìm được. Nhiều người rất náo nhiệt, mỗi người đều nói Đại sư huynh mấy tháng nữa đã tốt nghiệp, nhanh chóng uống một ly, không uống sẽ không còn cơ hội.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Duệ bồi bọn họ một vòng, trên mặt đã nóng lên, tiểu Đái cầm một miếng bánh ngọt cho hắn, để hắn lót bụng không để bụng rỗng mà uống rượu. Một bàn người lại cười ầm lên, người tinh cũng nhìn thấy được hội trưởng thích đại sư huynh, nhưng đại sư huynh là tường đồng vách sắt bất vi sở động (không hề bị lay động). Cho nên nói Hứa Duệ người này thật lạnh nhạt, người ta thích hắn ba năm, ngay cả tên người ta hắn cũng quên.
Hội trưởng người đẹp lại tốt bụng, mấy cái lá gan lớn ồn ào muốn học tỷ uống rượu giao bôi, hội trưởng xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Hứa Duệ không muốn cô lúng túng, trước tiên giơ cánh tay lên bày tư thế, tiểu Đái giả bộ từ chối đi lên. Điện thoại di động trên bàn reo, Hứa Duệ không để ý, trong tiếng hoan hô, huýt gió ngửa đầu đem ly rượu trong tay uống cạn.
Mọi người bắt đầu vỗ tay: "Cùng nhau! Cùng nhau!" Rượu mạnh và nồng, tiểu Đái ngược lại không quan tâm: "Được rồi đừng nháo, trong lòng niên trưởng đã sớm có người, nếu không sao có thể ba năm trôi qua ta đều niên muội ngao thành học tỷ còn không có bắt đây (hu chỗ này không hiểu). Đúng không học trưởng?"
Hứa Duệ nghe đến "trong lòng có người" đầu tiên là sững sờ, một giây sau đó trong đầu thoáng hiện lên một đôi mắt cong cong cười, trong lòng hắn chấn động mạnh một cái: Mình đây tuyệt đối là bị choáng rồi.
Nháo một hồi những đứa trẻ này cuối cùng cũng an phận, Hứa Duệ ngồi xuống lấy một đôi đũa. Điện thoại di động vẫn vang, màn hình hiện hai chữ "Thần Thần". Tiểu Đái trước đây thấy cái tên thân mật này cho là bạn gái của Hứa Duệ ở ngoài trường, sau đó lấy dũng khí hỏi qua một lần, Hứa Duệ chỉ nói là em trai hàng xóm học ở cùng thành phố, một bộ dáng không muốn nói nhiều. Cô chỉ chỉ điện thoại không ngừng rung: "Không nghe điện thoại sao?" Hứa Duệ không lên tiếng, cúi đầu ăn hết bánh ngọt mới đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài.
Hứa Duệ đốt điếu thuốc nhận điện thoại: "A lô?" Bên kia Ninh Giác Thần rõ ràng thở phào một cái: "Thật xin lỗi Duệ ca! Tôi có chút việc tới trễ, anh đã ăn chưa?" Nói đến chỗ này lửa trong lòng Hứa Duệ liền vọt lên, bị bắt tới ăn liên hoan lại còn uống rượu, mới vừa còn nhét bánh ngọt vào miệng: "Vậy tôi còn chờ cậu? Cậu tự nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ninh Giác Thần lại nói nhiều lần thật xin lỗi, sau đó mới dè dặt nói: "Tôi chờ anh dưới trọ, anh có ở nhà trọ không? Anh có thể hay không...xuống một lúc?" "Không có ở đây." Lời này của Hứa Duệ làm Ninh Giác Thần không biết phải làm sao. Cậu có chút lúng túng hỏi: "Vậy bây giờ anh ở đâu, tôi có thể đi tìm anh không?"
Hứa Duệ nghĩ Ninh Giác Thần mà tới kiểu gì cũng bị đám kia rót cho bất tỉnh nhân sự, giọng nói chuyện có chút cứng rắn: "Bỏ đi, tôi trở về." Ninh Giác Thần ngoan ngoãn ân hai tiếng: "Được, vậy anh đi chậm thôi, không gấp."
Hứa Duệ trở về từ xa nhìn thấy Ninh Giác Thần mặc âu phục đứng dưới ánh đèn đường, bóng người kéo thật dài, trong tay bưng một hộp giấy, cứ đần độn đứng không chơi điện thoại. Hắn đi tới, nhìn trên dưới Ninh Giác Thần một cái trong lòng đột nhiên dâng lên một loại nhiệt tình: "Cậu mặc như vậy làm gì?"
Ninh Giác Thần không được tự nhiên kéo kéo ống tay áo sơ mi: "Hôm nay tôi có một cuộc phỏng vấn." Vóc người cậu hơi gầy, bộ chính trang này thật ra thì không vừa người lắm, áo sơ mi với áo khoác hơi lớn. Vốn là không quá tự tin lại bị Hứa Duệ hỏi như vậy càng thêm ngượng ngùng.
"Không phải tôi cố ý để anh đợi lâu! Tôi cho là phỏng vấn đến chiều là có thể kết thúc không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy, đến sáu giờ mới đến lượt. Công ty có chút xa, phỏng vấn xong tôi trở về trường học một chuyến, ngày hôm qua đặt một cái bánh ngọt ở tiệm nhưng trở lại quá muộn, cửa tiệm đã đóng cửa... Thật ra thì hơn hai giờ tôi đã nhắn tin cho anh! Sau đó mới phát hiện tin nhắn không gửi được, thật xin lỗi."
Giọng Ninh Giác Thần càng ngày càng nhỏ, cậu không muốn Hứa Duệ nghe cậu dài dòng giải thích như vậy, chính là thật đáng tiếc bánh ngọt, cậu cố ý đặt loại kem ly bánh ngọt đắt tiền, bởi vì Hứa Duệ không thích bú sữa dầu (???). Kỳ thực Hứa Duệ không tức giận, chính là theo thói quen muốn hung hăng cậu hai câu: "Cái điện thoại di động vỡ kia của cậu có thể thay được không? Tôi đã nói mấy lần đổi cái mới đổi cái mới, cũng không phải chưa cho cậu tiền."
Ninh Giác Thần mím môi một cái, cậu muốn nói lần này không phải vì điện thoại có vấn đề, là tín hiệu bên kia kém, suy nghĩ một chút cũng không cần tranh luận cái này với Hứa Duệ, cậu đưa hộp giấy cho Hứa Duệ: "Không có bánh ngọt nhưng đây là quà tôi mang tới! Sinh nhật vui vẻ, Duệ ca!" Hứa Duệ mượn đèn đường nhìn một cái, là bộ máy chơi game mới: "Cậu còn biết cái này?" Ninh Giác Thần nhìn hắn giống như rất thích, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút cúi đầu ngại ngùng nở nụ cười: "Cái kia...Thấy bạn anh trong vòng gửi cho qua."
Đêm hôm đó Hứa Duệ không để cho Ninh Giác Thần về. Hắn thô lỗ cởi áo khoác, cởi nút áo sơ mi của cậu, kéo cà vạt cậu xuống, thật giống như không kịp chờ đợi mà lột ra một lễ vật tuyệt đời.
Trong đầu Hứa Duệ lại bừng tỉnh, trong nháy mắt ánh mắt Ninh Giác Thần hiện lên trong đầu làm hắn vô cùng hoảng hốt. "Người trong lòng" của hắn rõ ràng là Lục Giác Lam, vẫn là Lục Giac Lam! - nhưng mà Hứa Duệ không thuyết phục được mình, hắn với Lục Giác Lam đã không liên lạc với nhau hơn một tháng, nhưng nửa giờ trước hắn còn đang tức giận vì Ninh Giác Thần tới trễ.
Hứa Duệ không nghĩ ra cũng không hiểu mình, hắn chỉ có thế biến ngọn lửa vô danh trong lòng mình thành những động tác thô lỗ, ban đầu Ninh Giác Thần còn có thể nghẹn ngào nhỏ giọng cầu xin tha, về sau chỉ còn tiếng thở nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Trong phòng một mảnh hỗn độn, áo khoác quần lót rơi lung tung trên đất,
còn có nút áo sơ mi bị đứt, thùng rác bên cạnh có mấy cái bao cao su đã dùng qua, và vài loại đồ linh tinh khách sạn phục vụ.
Cuộc phỏng vấn của công ty ngày hôm nay cách trường học khá xa, sáng sớm Ninh Giác Thần đã thức dậy, cả ngày thần kinh khẩn trương cao độ, cộng thêm đi đi lại lại mấy chuyến, vốn là đã mệt đến kiệt sức nhưng Hứa Duệ cũng không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi, động tác quá mức thô lỗ không có nửa điểm ôn nhu, cuối cùng Ninh Giac Thần yên lặng nằm, ánh mắt hoảng hốt nhìn trần nhà đen thui có ảo giác mình sắp chết.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Duệ vốn muốn đốt điếu thuốc, lục túi quần mới phát hiện bao thuốc lá đã hết, hắn liếc mắt nhìn cái áo sơ mi bị vo thành một nắm trên sàn, thuận miệng hỏi một câu: "Này, Cậu mặc cái gì đi thử? Cậu phải ở lại chỗ này?" Ánh mắt Ninh Giác Thần mệt mỏi không mở ra được: "Nơi nào cũng giống nhau.. Duệ ca anh sao?" Ninh Giác Thần không muốn đi nơi khác, cũng không thể đi nơi khác. Hứa Duệ suy nghĩ một chút: "Liên thành đi, chắc vậy." "Liên thành sao...Vậy tôi thử một chút, thử một chút." Ninh Giác Thần nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm, "Anh chờ tôi một chút tôi đi!"
- "Sinh nhật vui vẻ, Duệ ca!"
- "Duệ ca, sinh nhật, vui vẻ."
- "Anh chờ tôi một chút tôi đi!"
- "Vậy anh, chờ tôi."
Hứa Duệ bị chuông điện thoại quá mức chân thật kéo dậy từ trong muộn, là mẹ hắn gọi hỏi nửa năm rốt cuộc muốn làm gì, lúc nào mới chịu về Liên thành. Hứa Duệ không lên tiếng, trực tiếp tắt máy. Đầu óc choáng váng, nhắm mắt lại trời đấy quay cuồng, trên người một chút khí lực cũng không có. Hắn khàn giọng ho khan một hồi, đưa tay sờ vị trí bên cạnh, trống không, không có ai, vì vậy trong nháy mắt liền bị dọa tỉnh lại.
"Không cần tìm, hắn không ở đây." Lục Giác Lam ngồi xếp bằng trên cửa sổ tạch tạch cái bật lửa, ngọn lửa nhún nhảy chợt thoáng hiện chợt biến mất, cả người y cũng không chân thật, phá lệ không chân thật "...Cái gì?" Hứa Duệ không hiểu cũng không dám hiểu câu này của y "Không có ở đây" là ý gì. Lục Giác Lam đi đến đầu giường hất cằm một cái: "Hắn gửi thư cho cậu, viết xong liền biến mất."
Thật ra thì đây cũng không hẳn là một phong thư, chẳng qua là viết ở phía sau tấm ảnh cũ: [rốt cuộc có thể kết thúc. Tôi chưa từng làm chuyện xấu, có thế là kiếp trước đã làm đi, đời này mới quá khó như vậy. Nhưng mà tôi nghĩ, nợ nhiều như vậy cũng nên trả sạch. Câu cuối cùng kia là lừa gạt anh. Tôi không muốn gặp lại anh Duệ ca. Kiếp này hay kiếp sau, cũng không muốn nữa.]
Hứa Duệ nhìn tới, rõ ràng mỗi chữ đều hiểu nhưng tại sao ghép lại lại không hiểu. Hắn lật tấm hình lại, trong hình hắn mặc đồng phục tốt nghiệp, Ninh Giác Thần tựa vào bên người hắn, ánh mắt cười cong cong, có chút ngốc nghếch kéo tay áo.
"Đây là giả, sẽ không, cậu ấy nói phải đợi cậu ấy, chúng tôi đã hứa rồi.." Hứa Duệ nắm tấm hình lầu bầu, sau đó căng thẳng quay người lại thẫn thờ nhìn Lục Giác Lam, "Cậu viết có phải không?! Nói cho tôi biết đây là cậu viết" Lục Giác Lam nhàn nhạt bỏ lại một câu: "Cậu không nhận ra chữ của hắn sao?"
Hứa Duệ như bị rút sạch khí lực, hắn ép tấm hình lên ngực, đau khổ ngã quỵ dưới đất, trong miệng vẫn còn vô ý thức lặp lại: "Sẽ không, không thể nào..." Lục Giác Lam bật ánh lửa cuối cùng trong tay: "Tôi tự do, hắn cũng tự do." Ánh mắt Hứa Duệ thoáng qua một ánh sáng nhạt, hắn sờ tủ bên cạnh chống đứng lên, bước chân lảo đảo đi tới cửa: "Cậu ấy tỉnh lại! Có phải cậu ấy đã tỉnh hay không?"
Lão Triệu đón vị khách kỳ quái này ở cửa bệnh viện trung ương. Hơn nửa đêm một người lái xe rất dễ dàng mệt rã rời, ông nhét hai viên kẹo bạc hà trong miệng, ngẩng đầu lên trực tiếp bị một người ven đường chặn lại sợ tới mức một cước phanh lại xe. Nam nhân trước mặt rất cao, gầy đến tái nhợt, một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Sau khi lên xe câu đầu tiên hắn nói là: "Đến Bách Nhạc Hạng." lão Triệu sửng sốt: "Chỗ đó đã phá rồi, bây giờ chỉ còn đất hoang." Khuôn mặt hành khách đỏ ửng, cả người nhìn rất lạ: "Tôi biết." Trong lòng lão Triệu phát hoảng: "Cái này..cậu không có chuyện gì chứ?" Hứa Duệ gật đầu một cái: "Lái xe đi tài xế."
Từ Bách Nhạc Hạng đến cao ốc Bạch Vân đã được dỡ bỏ nhưng địa phương vẫn luôn tranh cãi không giải quyết, sau đó vẫn chưa được bắt đầu, bỏ hoang hơn hai năm hôm nay chỉ còn một mảnh tan tành phế tích. Lão Triệu đưa mắt nhìn vị khách lên xe ở bệnh viện này một mình đi vào Bách Nhạc Hạng đen kịt, trong lòng có chút sợ hãi.
Hứa Duệ đi vào từ phía đông, xuyên qua cát đá ngói vụn đến nhà thứ hai là nhà Thần Thần, đi tới tận bên trong đến nhà bà nội. Cây quế trong sân bị chặt hết, chỉ để lại một gốc cây.
Hứa Duệ dựa vào gốc cây ngồi xuống, đột nhiên thấy mười năm trôi qua thật nhanh thật giống như mơ. Trong tay hắn còn siết tấm hình kia, chỉ là không dám nhìn chữ phía sau nữa, một một chữ bên trong cũng đủ để đâm lòng hắn tan nát một lần.
"Bà nội, con vứt bỏ Thần Thần, cậu ấy cũng không cần con." Ánh mắt vừa xót vừa đau, nhưng đã không còn nước mắt chảy xuống, "Cậu ấy không chịu tỉnh lại, làm thế nào a?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, trong bóng tối thời gian như có thể quay ngược trở lại: Ngói vỡ tường đổ khôi phục, cây quế phủ kín bầu trời, nền sân gạch đá phủ đầy lá quế cùng ánh mặt trời mùa thu, mà hắn mặc đồng phục học sinh, đạp xe vẫy tay với bà nội nói gặp lại, sau đó dừng lại nhà thứ hai ở phía đông Bách Nhạc Hạng, lần đầu tiên thấy Ninh Giác Thần...
- Không có anh thế giới thật vô nghĩa, rõ ràng là mùa xuân âm áp nhưng sao trong lòng gió thổi thật lạnh. Bầu trời rất xanh, bãi cỏ trước cửa bệnh viện rất xanh, dưới lầu có một mảnh đất đầy hoa màu hồng, tôi không biết là hoa gì nhưng thật đẹp. Nhưng mà những thứ này thật giống nhưng không có liên quan đến tôi, tôi giống như một người cô độc ngoài cuộc, căn bản không xuất hiện trong đó.
Mỗi ngày tôi đều len lén dắt tay anh, mà ngón tay anh chẳng qua chỉ giơ ra như vậy, cũng sẽ không nắm lấy tay tôi.
"Thích anh có lúc rất khổ cực. Ở nơi không nhìn thấy anh, em như bị nhốt ở Cao Gia Tác, cả ngày lẫn đêm, thực lòng oan cốt. Nhưng chỉ cần anh quay đầu nhìn em lâu một chút, vết thương thối rữa lập tức sẽ sinh ra thịt màu đỏ tươi mới."
Lúc nào Thần Thần có thể quay đầu nhìn tôi một cái chứ?
Tôi thật, thật là nhớ cậu.