Tháng tám giữa hè, ánh mặt trời đặc biệt gay gắt. Con
đường dưới ánh nắng chói chang nóng đến độ cơ hồ khiến người ta không thể đứng
vững, đến giờ nghỉ trưa không ai muốn xuống lầu đi ăn, vì thế cơm hộp tiện lợi
trở thành hàng hot.
Trong văn phòng tổng giám đốc Thiên Đô Quốc Tế, Vương
Hải Đằng lẫn Hoắc Mân đều không có mặt, Bạch Lộ một mình ngồi trước bàn làm
việc ở gian ngoài soạn thảo một công văn trên máy tính, tạm thời chưa bận tâm
gọi cơm hộp.
Đương lúc bận rộn thì Tiểu Trịnh, kỹ sư mới vào của
phòng kỹ thuật, chạy đến gõ gõ cửa, đôi mắt mang theo ý cười, giọng điệu thân
quen trước giờ: “Bạch Lộ, em gọi cơm chưa? Phòng kỹ thuật bọn anh đang gọi, có
muốn nhân tiện gọi luôn cho em một phần không?”
“Vâng, cảm ơn anh, em muốn một phần cơm thịt kho.”
Anh ta cười hì hì bước lại gần: “Chà, hóa ra em ăn
thịt nha, anh cứ tưởng mấy cô gái trẻ thời nay vì muốn giữ dáng nên chỉ ăn rau
dưa hoa quả thôi chứ.”
Cô mỉm cười nhàn nhạt: “Trước giờ em không có ăn
kiêng.”
“Ok, cơm thịt kho, anh nhớ rồi. Lát nữa gọi cơm đưa
đến phòng kỹ thuật bọn anh, anh sẽ mang qua cho em.”
“Vậy cảm ơn anh nhé.”
“Đều là đồng nghiệp với nhau, không cần khách sáo.”
Tiểu Trịnh ân cần như vậy, Bạch Lộ không khó đoán ra
được nguyên nhân. Chẳng qua là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Anh ta vừa
vào công ty không biết ngọn ngành về cô, bắt được cơ hội liền ra sức ân cần
niềm nở. Nhưng cô nghĩ, chẳng mấy chốc anh ta sẽ biết thôi.
Tiểu Trịnh biết được còn nhanh hơn cô hình dung, nửa
tiếng sau khi anh ta đến đưa đồ ăn, thái độ giữ kẽ đi nhiều, không còn chuyện
trò vui vẻ như trước, xưng hô cũng thay đổi: “Cô Bạch, cơm thịt kho của cô
đây.”
Bạch Lộ bề ngoài ung dung bình thản, nhưng trong lòng
thầm thở dài. Cô là người phụ nữ của Chương Minh Viễn, điều này là một bí mật
công khai mả cả Thiên Đô Quốc Tế trên dưới ai cũng biết. Tuy chưa từng có người
nào nói gì trước mặt cô, nhưng thái độ của mọi người đối với cô trở nên khách
sáo hơn nhiều, khách sáo đến độ căn bản không giống như đối với một cô thư ký.
Ngay cả tổng giám đốc Vương Hải Đằng khi nói chuyện với cô lúc nào cũng tươi
cười lễ độ.
Bất luận là sự khách sáo của các đồng nghiệp hay điệu
cười của cấp trên, cô đều hiểu rất rõ chẳng qua là do vuốt mặt phải nể mũi, đều
là nể mặt Chương Minh Viễn mà thôi. Bất giác, cô liên tưởng tới thành ngữ cáo
mượn oai hùm. Nhưng trên thực tế, cô tuyệt nhiên không phải là một con hồ ly
tinh muốn lột da hổ làm cờ.
Bạch Lộ tiếp tục ở lại Thiên Đô Quốc Tế đi làm là vì
Hoắc Mân năm lần bảy lượt đánh điện gọi cô. Sau khi bất đắc dĩ dọn đến căn hộ
của Chương Minh Viễn, cô vẫn luôn không nhịn được muốn chạy ra ngoài, không cam
lòng từ sáng đến tối bị nhốt ở cái nơi như lồng chim kia. Nghĩ trước nghĩ sau,
tự nhiên cô cũng bằng lòng tiếp tục ra ngoài công tác.
Mà trước đây cô có ý kiên trì muốn nghỉ việc ở Thiên
Đô Quốc Tế cũng hoàn toàn là do muốn tránh né Chương Minh Viễn, hiện tại cô căn
bản không thể thoát khỏi anh ta, nên cũng không nhất thiết phải nghỉ việc ở
Thiên Đô Quốc Tế hòng chạy lấy người. Huống hồ trước nay Hoắc Mân vẫn luôn rất
tốt với cô, con người tổng giám đốc Vương cũng ôn hòa. Do đó, cô lại trở về
cương vị công tác trước đây của mình.
Giờ tan tầm đã đến, nhưng Bạch Lộ vẫn chưa muốn về.
Trước đây đi làm luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, không thể chịu nổi
đến giờ ra về; công việc cũng thật rườm rà, làm thế nào cũng không xong.
Thế nhưng hiện tại, Bạch Lộ lại cảm thấy thời gian làm
việc quá ngắn, mới chút xíu đã trôi qua. Công việc cũng quá ít, quay qua quay
lại đã làm xong rồi. Nhưng mà cô vẫn không muốn tan ca, không muốn quay về căn
hộ đó. Cô bèn lục tung tự mình kiếm việc mà làm hòng kéo dài thời gian tan tầm.
Nhưng dù có trì hoãn đến đâu cô vẫn phải ra về, không
thể ở lại công ty ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả đời. Tuy Dương Quang đã bình an vô sự,
nhưng cô vẫn không thể chọc giận Chương Minh Viễn. Anh ta từng cố tình hay vô ý
nhắc nhở cô: “Đừng tưởng Dương Quang được thả không làm sao nữa thì cô có thể
đánh bài chuồn! Nếu cô chuồn mất, nhỡ đâu cậu ta lại có chuyện gì, đến khi đó
cô đừng có quay lại cầu xin tôi.”
Cô hiểu rõ ý tứ của anh ta, chính là đang cảnh cáo cô
đừng tưởng Dương Quang được thả rồi thì cô có thể trở mặt quịt nợ. Đến lúc ấy
anh ta nghĩ lại muốn giở chút trò hòng gán cho Dương Quang tai vạ nào đó do
“hành vi bất cẩn” cũng rất đơn giản. Nói cách khác, cô vẫn phải lo mà chăm sóc
anh ta lấy lệ, không thể qua cầu xong liền muốn rút ván.
Bạch Lộ chầm chậm lê bước về đến nhà, lúc mở cửa trong
nhà im ắng tĩnh mịch, hệt như một bức tranh tĩnh vật. Xem ra Chương Minh Viễn
lại không ở nhà, nếu anh ta ở nhà thì ti-vi nhất định sẽ mở, con người anh ta
không chịu được yên tĩnh, không tạo ra chút âm thanh liền cảm thấy bứt rứt buồn
chán.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu anh ta có nhà, cả
người cô liền cảm giác không được tự nhiên. Cũng may bạn bè xấu tính xấu nết
của anh ta lại nhiều nên thường xuyên không về nhà, có khi mấy ngày liền chẳng
thấy bóng dáng đâu, trong căn nhà lớn như vậy chỉ có một mình cô. Suốt ngày yên
ắng không tiếng người, cô tịch như rừng sâu núi thẳm.
Trong nhà rất sạch sẽ, khắp nơi không dính một hạt
bụi, có vẻ dì dọn dẹp đã tới chiều nay. Trời cực kỳ nóng, toàn thân đẫm mồ hôi,
cô trước tiên vào phòng tắm tắm qua một lượt, sau đó tiện tay giặt luôn quần áo
thay ra, đem lên ban công phơi. Lúc đang phơi quần áo đột nhiên nghe tiếng mở
cửa, theo tiếng động nhìn ra, là Chương Minh Viễn về.
Anh ta thay giày đi vào nhà, chùm chìa khóa móc trên
ngón trỏ chuyển động tự do, trông thấy cô ôm quần áo, anh ta cong khóe môi lên
thành điệu cười như có như không: “Em tắm rồi à? Tiếc quá, tôi còn định về nhà
cùng em tắm uyên ương cơ đấy.”
Cô lạnh mặt không thèm quan tâm đến anh ta, coi anh ta
như thể trong suốt, hoàn toàn không nghe không nhìn thấy, cứ việc đi phơi quần
áo vật dụng trong tay.
Thực ra sau khi dọn đến đây Chương Minh Viễn chưa từng
chạm vào Bạch Lộ. Bình thường anh ta ngủ ở phòng ngủ chính, cô ngủ ở phòng dành
cho khách, nước sông không phạm nước giếng. Việc này có phần ngoài dự đoán
nhưng cũng có phần nằm trong dự liệu của cô. Bởi ban đầu khi đặt ra điều kiện
anh ta đã nói rõ, sở dĩ muốn cô dọn đến ở chung là vì muốn phá hoại “tính toán
như ý” của cô, không cho cô được lợi cả đôi đường, dựa vào anh để cứu bạn trai
xong lại tiếp tục thế giới ngọt ngào của hai người. Thực ra anh ta không hề có
hứng thú với cô, đêm ở khách sạn kia là do cô chủ động, đem thân ra làm mồi nhử
đặt bẫy. Kết quả, bẫy đến cuối cùng cô lại đem chính mình cho vào tròng.
Cũng may cái gọi là chung sống này không cần phải
chung giường, cô vì thế mà thầm vui mừng khôn xiết. Nếu Chương Minh Viễn có
điểm nào tốt thì đây chắc chắn là một, anh ta không phải đồ quỷ háo sắc. Có
điều tuy anh ta không chạm đến cô, nhưng khi nói chuyện với cô thường giở giọng
mờ ám, cứ như thể quan hệ của hai người thân mật lắm, cô biết anh ta chỉ muốn
chọc cô khó chịu mà thôi. Cho nên mỗi lần như thế, cô đều tỏ thái độ lạnh tanh
không thèm để ý tới anh ta.
Thấy cô không đếm xỉa đến mình, hai tay anh ta xòe ra
làm bộ thở dài: “Em làm nhân tình thế nào vậy, tôi về nhà không những không mỉm
cười chào đón, lại còn tỏ thái độ cho tôi coi nữa.”
Cô thực tình không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Nếu
chê tôi làm không tốt, vậy anh đổi một cô khác biết làm tốt là xong.”
“Tôi tìm đâu ra người tốt hơn bây giờ, em chỉ tôi với.”
Trong lòng cô chợt động, giọng nói phút chốc cũng nhu
hòa đi vài phần: “Chương Minh Viễn, thực ra trong công ty có vài đồng nghiệp nữ
trẻ tuổi chưa kết hôn vô cùng hâm mộ cố vấn đại nhân anh. Nếu anh đồng ý, tôi
giới thiệu cho anh.”
Đem chìa khóa trong nay ném một tiếng cạch lên bàn
trà, vẻ cười như có như không trên khóe môi Chương Minh Viễn mang theo đôi chút
lạnh lùng: “Em muốn tìm người thế chân để mình thoát thân ư? Đừng có mơ, tôi
nói em biết nhé Bạch Lộ, trước nay chưa bao giờ có người giở trò với tôi như
vậy, hơn nữa không chỉ một lần, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông
tha cho em.”
Tâm tư bị anh ta nhìn thấu, Bạch Lộ nhất thời có phần
thẹn quá hóa giận, tức khắc càng thêm lạnh mặt: “Được, nếu đã như vậy, anh đừng
trách tôi làm không đủ tốt. Xin lỗi, thái độ của tôi là vậy đó, chê không vừa
mắt thì anh nhìn ít đi một chút.”
Sau đó cô đi thẳng về phòng, đóng cửa đi ngủ. Trong
phòng khách, Chương Minh Viễn vẫn chưa ngủ, tiếng ti-vi mở rất to, ầm ĩ muốn
chết, cô nghĩ anh ta nhất định là cố ý. Nhưng cũng không định đi ra bảo anh ta
nhỏ tiếng lại, bèn nhẫn nhịn tạp âm bịt tai mà ngủ, nhưng rốt cuộc vẫn không
ngủ nổi.
Mãi đến khi quá nửa đêm Chương Minh Viễn tắt ti-vi về
phòng đi ngủ, trong nhà yên tĩnh trở lại, Bạch Lộ vừa nãy còn mệt mỏi cuối cùng
mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm ngủ không ngon, buổi sáng Bạch Lộ tự nhiên
liền ngủ quên, vừa tỉnh dậy thì phát hiện đã chín giờ. Cô cuống quít nhảy xuống
giường, nhanh như chớp rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Cửa phòng ngủ Chương Minh Viễn mở rộng, rõ ràng anh ta
đã dậy rồi, nhưng trong nhà không thấy bóng người. Anh ta chính là kiểu thần
long thấy đầu không thấy đuôi như thế. Trong căn nhà này, anh ta khi nào đi khi
nào tới hoàn toàn không theo quy luật thời gian nào cả, cô cũng chẳng buồn quan
tâm hay hỏi han.
Xuống dưới lầu, Bạch Lộ vội vội vàng vàng đi ra phía
ngoài. Ở trong khu dân cư xa hoa này, người đi đứng hấp ta hấp tấp giống cô cực
kỳ ít, bởi vì ở đây nhà nhà đều lái xe thay đi bộ, giờ đi làm hay tan ca, khả
năng chỉ có mỗi cô là ra vào hoàn toàn dựa trên đôi chân của mình.
Trên đường lại kẹt xe, chặt cứng như nêm cối, lúc chạy
được đến công ty đã là mười giờ hơn, Bạch Lộ căn bản đã lỡ mất buổi làm sáng.
Cô cực kỳ hối lỗi: “Xin lỗi chị Hoắc.”
“Không sao, dù sao hôm nay cũng không có việc gì. Ồ,
làm sao mà trên mắt em lại có hai vành đen thui to oành vậy, đêm qua không nghỉ
ngơi tốt hử? Nếu không khỏe thì về nhà nghỉ đi, chị cho phép em nghỉ một ngày.”
Bạch Lộ lắc đầu không cần nghĩ ngợi: “Không cần đâu,
em không sao ạ.”
Giữa trưa, thế nhưng lại có chuyện tìm đến cửa. Khi di
động đổ chuông, Bạch Lộ vừa nhìn qua hiển thị trên màn hình liền cảm thấy kỳ
lạ. Là mã vùng điện thoại của Vô Tích, chắc là chú hay thím nào đó của cô gọi
đến. Bình thường họ rất ít khi gọi điện cho cô, cô cùng chỉ nhân dịp lễ tết mà
gọi điện lễ phép hỏi thăm đôi câu. Mặc dù cô được nhà hai chú thay phiên nhau
nuôi lớn, nhưng thực sự cầu thị mà nói, tình cảm không hề gắn bó. Ý nghĩa của
bốn chữ ăn nhờ ở đậu, cô hiểu và nhận thức sâu sắc qua những ngày tháng ở nhà
các chú. Vì vậy sau khi đến Bắc Kinh, cô không giữ liên lạc mật thiết gì nữa.
Đưa lên nghe, là điện thoại của thím nhỏ gọi tới. Ban
đầu vòng vo quanh quẩn cả buổi, cuối cùng mới ấp úng giải thích rõ ý đồ. Hóa ra
bệnh đau dạ dày nhiều năm nay của chú nhỏ gần gây liên tục tái phát, ở bệnh
viện thành phố không tìm ra nguyên nhân, hai vợ chồng định đến Bắc Kinh khám
bệnh, bởi vì cảm thấy bệnh viện ở thủ đô chắc sẽ tốt hơn ít nhiều.
“Bạch Lộ, thím nghe người ta nói, thực ra đến Bắc Kinh
khám bệnh có một số chi phí khám chữa bệnh còn rẻ hơn ở quê, tay nghề của bác
sỹ cũng giỏi hơn. Cho nên muốn theo chú cháu cùng đến Bắc Kinh làm kiểm tra
tổng quát. Lần này đến đây, chỗ cháu liệu có tiện cho chú thím ở vài ngày
không?”
Bạch Lộ ngây người, đây thực sự là vấn đề khó khăn đối
với cô. Hiện giờ cô đang ở tại căn hộ của Chương Minh Viễn, phòng cô thuê trước
đây đã trả lại từ lâu, nhất thời cô biết tìm đâu ra chỗ cho chú thím ở đây?
Huống hồ chỉ trọ trong vài ngày, muốn thuê phòng cũng
chẳng có cách nào. Bây giờ thuê nhà trọ tối thiểu cũng phải trả một đặt ba,
nghĩa là trả tiền thuê một tháng cộng thêm tiền đặt cọc ba tháng, nếu chỉ ở vài
ngày không khỏi quá tốn kém. Đến ở chỗ Thiệu Dung cũng không thích hợp, lại còn
không phải là chú thím của chị ấy, huống chi cô đã làm phiền chị quá nhiều rồi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, trong chốc lát chưa kịp trả lời,
thím nhỏ ở đầu kia điện thoại liền có chút hiểu lầm.
“Bạch Lộ, cứ cho là thím cùng chú cháu trước đây đối
xử với cháu không đủ tốt, nhưng chí ít cũng không phải quá tệ đúng không? Tốt
xấu gì cũng đã nuôi cháu khôn lớn. Tuy rằng chuyện cháu lên đại học chú thím
không đóng góp, nhưng chừng đó năm thay cha mẹ cháu nuôi nấng không có công
cũng có sức. Bây giờ chú cháu cần tới thủ đô khám bệnh, chẳng lẽ đến chỗ cháu ở
vài ngày cũng không được? Phần tình cảm thân thích này suy cho cùng vẫn phải có
chứ.”
Điều này là chắc chắn, dù thế nào đi nữa, Bạch Lộ rốt
cuộc cũng ở nhà các chú mà khôn lớn đến nay, họ chung quy vẫn có công ơn nuôi
dưỡng đối với cô. Cô vội vàng giải thích: “Thím nhỏ, cháu không có ý đó. Chỉ là
tạm thời không có chỗ cho chú thím ở, bởi vì hiện giờ cháu cũng đang tá túc nhà
người khác. Có điều thím yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm chỗ cho chú thím trọ.”
Lúc này thím nhỏ mới hài lòng: “Bạch Lộ, vậy đành nhờ
cháu. Có chỗ ở là được rồi, tốt xấu gì cũng không quan trọng. Thím biết một
mình cháu ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng gì, nếu không phải thực tình không có
cách nào, thím cũng không dám đến làm phiền cháu. Đến Bắc Kinh khám bệnh, lộ
phí cùng chi phí điều trị cũng đã tốn không ít, nếu còn phải chi tiền ăn ở thì
càng tốn kém hơn. Tốt nhất cháu tìm chỗ nào có thể cho chú thím tự nấu cơm ấy.”
Yêu cầu của thím nhỏ càng khiến Bạch Lộ hết đường xoay
sở. Vốn dĩ cô còn định nếu quả thực không xong thì cứ đến một khách sạn nhỏ
thuê phòng cho chú thím ở vài ngày. Thế nhưng thím còn muốn có chỗ nấu ăn, cô
biết đi đâu tìm ra chỗ như vậy đây?
2.
Cuối cùng Bạch Lộ vẫn quyết định đi thuê nhà trọ, sau
khi tan làm cô một mạch chạy đến vài công ty môi giới nhà đất, muốn hỏi xem
liệu có nhà cho thuê ngắn hạn hay không, giá có cao một chút cũng được. Thế
nhưng người ta vừa nghe đều lắc đầu: “Chủ nhà không đồng ý cho thuê ngắn hạn,
ngại phiền hà.”
Chạy khắp nơi cả buổi mà không mảy may thu hoạch được
gì. Khi Bạch Lộ kéo đôi chân đau mỏi về đến nhà, ngoài dự kiến phát hiện Chương
Minh Dao đang ngồi trong phòng khách. Vẫn mặc một bộ đồ công sở thanh lịch như
trước, bên tay đặt một túi công văn. Trông thấy cô, vẻ mặt của chị ta tỏ ra
lạnh nhạt hàm chứa chút khinh thường ngấm ngầm: “Rốt cuộc cũng về, tôi chờ cô
lâu lắm rồi.”
Mặc dù không biết Chương Minh Dao vì sao muốn chờ
mình, nhưng Bạch Lộ không khó đoán ra được nguyên nhân.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chương Minh Dao, cô liền nhạy
cảm nhận ra chị ta không thích mình, nhất định chị ta cho rằng cô là loại gái
đào mỏ một lòng một dạ muốn vơ vét trục lợi từ trên người em trai mình. Theo lẽ
thường mà nói, con gái xuất thân nghèo hèn cùng con trai xuất thân giàu có thân
cận quá mức với nhau, chung quy cũng khó tránh khỏi bị người khác phỏng đoán
như thế.
Thực ra không chỉ mình Chương Minh Dao, các đồng
nghiệp không rõ nội tình ở công ty cũng dựa vào phỏng đoán mà phán lung tung đủ
thứ. Đều cho rằng cô vì đã bám được cành cao là Chương Minh Viễn nên mới vứt bỏ
bạn trai. Chuyện ngồi lê đôi mách khó tránh khỏi bay đến tai cô, cô không hơi
sức đâu đi giải thích. Giải thích gì chứ, có giải thích cũng vô dụng, dù sao
cuộc sống của cô cũng chẳng thể quay lại như trước kia.
Bạch Lộ đúng mực đi qua, ngồi xuống một bên: “Xin hỏi
chị có chuyện gì ạ?”
Chương Minh Dao không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô có
biết Minh Viễn đã có vợ sắp cưới không?”
Cô đương nhiên biết, trên thực tế trước khi Chương
Minh Viễn bảo cô dọn đến, cô còn đem chuyện này ra thử xoay chuyển tình thế:
“Anh đừng quên mình đã có vợ chưa cưới, chuyện tôi chuyển đến nếu bị cô ấy
biết, anh sẽ gặp phiền phức đó?”
Anh ta một câu dội ngược lại cô: “Chuyện phiền phức
của tôi không cần cô bận tâm.”
Lúc này Chương Minh Dao lại nhắc đến ba chữ vợ sắp
cưới, cô chỉ có thể cười khổ: “Em biết, nhưng anh ấy kiên trì muốn em dọn tới
đây.”
Chương Minh Dao vô cùng nhạy bén: “Ý cô là, thực ra cô
hoàn toàn không muốn dọn tới?”
Bạch Lộ đón lấy ánh mắt dò xét của chị ta, vô cùng
thản nhiên: “Tất nhiên rồi, em cũng không có cách nào. Chị Chương, chị có thể
cho rằng em có mưu đồ với em trai chị. Nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải
vậy. Em có nỗi khổ tâm, tin hay không thì tùy chị.”
“Nếu đã thế, vậy bất kỳ lúc nào cô cũng có thể dọn đi,
về phía Minh Viễn tôi sẽ giải quyết giùm cô.”
Bạch Lộ ngẩn người, không ngờ sự tình lại có thể
chuyển biển như vậy. Cô còn tưởng ít nhất phải theo Chương Minh Viễn mất cả
năm, không ngờ Chương Minh Dao thế mà lại làm cứu tinh của cô.
“Chị Chương, em cảm ơn chị. Em sẽ dọn đi ngay lập
tức.”
Bạch Lộ không nói hai lời liền thu xếp đồ đạc, đồ cô
mang đến đây vốn dĩ cũng không nhiều, mặc dù một mình sống ở Bắc Kinh chừng đó
năm cô cũng có không ít vật dụng hành lý, nhưng đại đa số đồ đạc cô đều gởi lại
ở chỗ Thiệu Dung. Lúc dọn đến nơi này của Chương Minh Viễn, cô chỉ mang theo
vài bộ quần áo để thay cùng đồ dùng hằng ngày cần thiết, chỉ cần một vali du
lịch là sắp xếp hết.
Chương Minh Dao chú ý đến hành lý đơn giản của cô,
trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc im lìm: “Sau khi rời khỏi đây cô có chỗ nào
để đi chưa?”
“Có, chị không cần lo đâu.”
Bạch Lộ đã nghĩ kỹ, rời khỏi đây xong đêm nay tạm thời
ngủ lại chỗ Thiệu Dung, ngày mai sẽ đi thuê nhà trọ. Chú thím đến Bắc Kinh khám
bệnh vừa may cũng có chỗ ở.
Khi Bạch Lộ kéo vali hành lý đến quán bar Kỷ Hồi Túy
của Thiệu Dung, chị đang chào hỏi một người khách nam tao nhã ngồi một mình.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy đặn mỉm cười khanh khách, bộ dạng nhìn nhau tình tứ vô
hạn. Cô có chút sững sờ, bởi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt kiểu này của Thiệu
Dung.
Thiệu Dung còn giới thiệu vị khách nam tao nhã tuổi
ngoài ba mươi kia với Bạch Lộ: “Bạch Lộ, vị này là Thành tiên sinh.”
Cô càng ngây người, bởi Thiệu Dung chưa từng giới
thiệu khách cho cô biết, nói không muốn cô đáp lời với mấy gã đàn ông chẳng ra
gì kia. Vị Thành tiên sinh này, hiển nhiên là một ngoại lệ.
Nói riêng với nhau, Thiệu Dung quả nhiên thừa nhận, cô
rất có cảm tình với Thành tiên sinh. Nói anh ta không phải loại đàn ông quen
với những chốn trăng hoa, đến nơi này là chuyện ngoài ý muốn, cùng mấy người
bạn đi uống một ly cho vui. Thoạt đầu cô cũng chỉ tiếp đãi bình thường, nhưng
dần phát hiện người đàn ông này rất lịch sự giữ lễ, không hề có hành vi sai
quấy đối với cô, lời nói cử chỉ cũng tôn trọng có thừa, dần dà khiến cô phải
tiếp đãi với một con mắt khác.
Bạch Lộ nhận ra manh mối, bèn dè dặt cẩn thận hỏi:
“Chị Dung Dung, có phải chị thích anh ta rồi không?”
Thiệu Dung cười nhạt một cái, nụ cười thê lương: “Em
yên tâm, mặc dù chị có cảm tình với anh ta, nhưng sẽ không dễ dàng phải lòng
anh ta. Cái thứ tình yêu này, không phải loại con gái như chị xứng đáng có
được.”
Biết được Bạch Lộ dễ dàng dọn khỏi chỗ Chương Minh
Viễn như vậy, Thiệu Dung hơi kinh ngạc: “Thoát thân nhẹ nhàng thế sao, cũng
tốt, cứ ở lại chỗ chị trước đã, nhà trọ có thể từ từ tìm, không cần vội.”
“Không được, em định hai ngày này phải thuê được chỗ
trọ, chú thím nhỏ của em muốn tới Bắc Kinh khám bệnh.”
Ngày hôm sau Bạch Lộ xin nghỉ không đi làm, đội nắng
chang chang chạy đi tìm nhà trọ. Chú thím lần này lên định đi bện viện Hiệp Hòa
Bắc Kinh khám bệnh, cô nghĩ tốt nhất là thuê một căn phòng gần bệnh viện Hiệp
Hòa. Đi hỏi bao nhiêu công ty môi giới, xem hết bao nhiêu phòng cho thuê cũng
không hài lòng. Có cái trang bị không đầy đủ, có cái đầy đủ thì giá lại quá cao.
Cuối cùng một công ty giới thiệu cho cô một nhà ở ghép, trang bị trong nhà tuy
có hơi cũ nhưng đầy đủ mọi thứ.
“Nhà trọ này có hai phòng ở, hơn bốn mươi mét vuông.
Hiện tại một phụ nữ vừa ly hôn đang thuê phòng lớn, còn lại một phòng nhỏ, tiền
thuê mỗi tháng một ngàn ba. Phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh dùng chung. Thế
nào? Có muốn đến xem phòng không?”
Bạch Lộ cảm thấy vẫn có thể gánh được tiền thuê này,
sau khi đi xem phòng xong cũng căn bản hài lòng, nghĩ thầm thôi chọn nơi này
đi. Lúc ký hợp đồng cứ theo quy củ trả một đặt ba, cô trả một lần hết năm ngàn
hai, lấy được chìa khóa phòng xong lập tức gọi điện thoại cho thím nhỏ. Nói bà
hay vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, chú thím có thể tới khám bệnh bất cứ lúc
nào.
Thím nhỏ dĩ nhiên rất vui mừng, nửa tiếng sau liền gọi
điện lại cho cô nói đã mua được vé đêm nay, giữa trưa mai là tới.
“Có bệnh vẫn là nên đi kiểm tra càng sớm càng tốt,
ngâm càng lâu trong lòng chung quy càng thấp thỏm. Bạch Lộ, ngày mai cháu có
rảnh không ra ga đón chú thím chút? Tất nhiên nếu cháu không rảnh thì cứ nói
thẳng địa chỉ cho chú thím, thím và chú cháu từ từ tìm tới cũng được.”
Lời lẽ khách sáo của thím nhỏ cô tự nhiên không cho là
thật: “Cháu rảnh, cháu có thể đến đón chú thím. Ga Bắc Kinh rất lớn, thành phố
Bắc Kinh càng lớn, cháu không đến đón thì chú thím khó lòng tìm đến chỗ cháu.”
Phải nói chuyện thuê phòng tiến hành quá sức thuận
lợi, giải quyết xong một vấn đề lớn, Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm. Khi đến chỗ
Thiệu Dung chuyển hành lý, cô cũng không dọn quá nhiều đồ, cứ đem vali hành lý
mà cô xách đi khỏi nhà Chương Minh Viễn xách về chỗ mới. Những thứ khác cô tạm
thời cũng không rảnh để dọn, thầm nghĩ đợi sau khi chú thím về cô mới từ từ
chuyển đi đâu vào đó. Lúc này gian phòng nhỏ kia phải ở ba người, dĩ nhiên thú
thím ngủ trên giường, còn cô hoặc là nằm đất, hoặc là ngủ trên sô pha hai người
ngoài phòng khách, dọn quá nhiều đồ đạc qua chiếm chỗ chẳng phải càng thêm
phiền phức sao.
Lo xong chuyện phòng trọ, tiếp đến Bạch Lộ liền chạy
đến bệnh viện Hiệp Hòa để làm quen một chút với điều kiện chung quanh, xem chỗ
nào lấy số, chỗ nào chẩn bệnh, chỗ nào kiểm tra, vân vân. Ngày mai chú thím tới
cô sẽ có thể phát huy tốt tác dụng dẫn đường.
Đương ở bệnh viện xem qua xem lại khắp nơi, tại một
góc quanh Bạch Lộ chạm phải một khuôn mặt quen thuộc, là Thượng Vân. Trong tay
ôm một bó hoa tươi, có lẽ là đến thăm người bệnh.
Sau khi kết thúc quan hệ một cách lặng lẽ với Dương
Quang, Bạch Lộ không còn gặp lại anh, cũng không gặp lại người nhà của anh. Vụ
án của Dương Quang vừa kết thúc, Thượng Vân liền không gọi điện cho cô nữa. Cô
giống như khúc mía bị người ta nhai nuốt hết chất ngọt, nhổ ra một bên không ai
để ý.
Lúc này bất ngờ gặp nhau, giật mình xong, Bạch Lộ vẫn
xưng hô với bà như trước kia: “Dì Thượng.”
Thượng Vân khẽ gật đầu không nóng không lạnh, coi như
là đáp lại cô. Ngần ngừ giây lát, cô rốt cuộc không nhịn được: “Hiện giờ Dương
Quang vẫn tốt chứ ạ?”
“Rất tốt, hai tháng nay nó với Manh Manh cùng đi Vân
Nam. Vừa lúc nghỉ hè, Manh Manh rảnh rỗi liền theo nó đi ra ngoài giải khuây.
Hai đứa nó ở Vân Nam chơi rất vui vẻ, không cần cô lại phí công lo lắng.”
Dường như sợ cô vẫn mang ảo tưởng trong lòng, ngừng
một lát, Thượng Vân càng nói thẳng: “Bạch Lộ, Dương Quang và cô đã không còn
quan hệ gì nữa. Giờ nó và Manh Manh đang yêu nhau, tôi hy vọng về sau cô đừng
bao giờ quấy rầy nó nữa.”
Trong lòng Bạch Lộ khẽ chợn, như thể có gì đó bị chặt
đứt. Trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt từng chút từng chút bao phủ
đôi mắt. Thực ra trước đây cô đã sớm biết, nếu cô và Dương Quang chia tay, Ninh
Manh chớp lấy cơ hội trở thành bạn gái của anh chỉ là chuyện sớm muộn. Thế
nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Hơn nữa, dự liệu là một chuyện, thực sự nghe được tin
tức này, Bạch Lộ vẫn cảm thấy khó chịu. Rất khó chịu rất khó chịu.
Đêm đó, Bạch Lộ nằm trong căn phòng mới thuê trằn trọc
không ngủ được. Thứ nhất là do thời tiết nóng quá, phòng ở vừa nhỏ vừa oi bức;
thứ hai là cứ luôn không tự chủ được mà nhớ đến Dương Quang.
Thời gian cô và Dương Quang yêu đương bên nhau, là hai
năm vui sướng nhất trong đời cô cho đến nay. Nhưng sự tồn tại của anh tựa như
một tia nắng mặt trời nhỏ bé chiếu qua song sắt cửa sổ, vầng sáng bảy màu lướt
qua trong chớp mắt, bỏ cô lại trong thế giới sau song sắt càng thêm tăm tối sau
khi ánh nắng qua đi.
Dương Quang rời bỏ cô, rời bỏ mà trong lòng vẫn mang
oán hận, cô thậm chí không có cách nào giải thích được gì với anh. Cô hy sinh
bản thân để cứu anh, kết quả lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi về phía người
con gái khác.
Vừa nghĩ đến đây, trái tim như bị dao cắt, Bạch Lộ gần
như suốt đêm thức trắng.
Vài ngày liên tục ngủ không ngon giấc, trưa hôm sau
khi Bạch Lộ đến nhà ga đón người, trạng thái tinh thần không tốt, đầu đau lâm
râm. Chen chúc trong biển người tấp nập ở ga, đầu càng thêm đau.
Đang khó chịu thì di động reo, cô cứ tưởng thím nhỏ
gọi đến, nhưng giọng nói vang lên bên tai lại lạnh lẽo như băng kết ngàn năm:
“Bạch Lộ, cô đi đâu mất rồi? Ai cho cô dọn đi hả?”
Là Chương Minh Viễn, nghe giọng điệu có vẻ không tốt.
Không phải Chương Minh Dao nói chị ta sẽ giải quyết bên phía Chương Minh Viễn
sao? Hôm kia cô suốt đêm dọn đi, hôm qua phía anh ta cả ngày không hề có động
tĩnh gì, cô còn tưởng đã thực sự thoát thân. Ngờ đâu… Cô chỉ cảm thấy đầu càng
đau hơn: “Chị anh bảo tôi dọn đi.”
“Nhưng ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng với cô, cô
dọn qua sống với tôi, cho đến khi nào tôi bảo cô chuyển đi mới thôi. Còn chưa
tới lúc tôi bảo cô dọn đi, nên bây giờ cô tập tức chuyển về lại cho tôi.”
Đầu đau đến không chịu nổi, trong lòng vì chuyện của
Dương Quang mà vẫn còn khó chịu. Hai cái khó chịu gộp vào với nhau, thể xác lẫn
tinh thần đều mệt mỏi, Bạch Lộ gần như phát khóc gào vô điện thoại: “Chương
Minh Viễn anh buông tha tôi có được không? Đừng cho rằng tôi dọn đi khỏi chỗ
anh liền chạy tới tìm Dương Quang tiếp tục cuộc sống hạnh phúc hai người. Anh
ấy đã có bạn gái mới rồi, anh ấy sẽ không cần tôi nữa. Anh nghe được tin này có
cảm thấy rất hả giận rất thoải mái không hả?”
Đầu kia điện thoại yên lặng giây lát, đột nhiên nói
sang chuyện khác: “Cô tới nhà ga làm gì?”
Hả, làm sao anh ta biết cô đang ở nhà ga? Ngẩn ra một
lúc, Bạch Lộ mới phản ứng nhận ra loa phóng thanh của nhà ga đang thông báo
đoàn tàu số N sắp về ga, chính là đoàn tàu mà chú thím cô ngồi. Cô bèn trả lời
qua loa: “Tôi tới đón người.”
“Đón ai?”
Bạch Lộ không muốn nhiều lời: “Không liên quan đến
anh.”
Anh ta cũng không hỏi thêm: “Đón người xong mau quay
lại đây. Bạch Lộ, tôi mặc kệ chuyện của cô, dù sao tôi chưa cho cô dọn đi thì
cô không thể đi. Hôm đó tôi cũng không cầm dao bức ép cô, mà là lựa chọn do
chính cô chọn lấy, lựa chọn của mình thì tự mình phải chịu trách nhiệm, đừng có
đổ trách nhiệm lên tôi. Ban đầu đúng ra cô không nên tự mình trêu chọc tôi, bây
giờ đừng có đứng trước mặt tôi khóc lóc sướt mướt đòi thông cảm, tôi không chịu
nổi màn này đâu.”
Cô thực sự tức muốn khóc, nhưng lại hít sâu một hơi
nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ cho dù thế nào cũng không được khóc trước mặt
anh ta. Trong lúc giận dỗi, cô những muốn mang theo chút phiền toái về cho anh
ta: “Được, Chương Minh Viễn, tôi đón người xong sẽ mau chóng quay về. Anh chờ
đó đi.”
Chắc là anh ta cũng nghe ra gì đó: “Cô đừng tính chơi
xấu tôi cái gì đấy nhé?”
Cô quả thực trong lúc giận dỗi muốn đón chú thím đưa
thẳng đến căn hộ cao cấp của anh ta, đỡ phải ba người chen chúc ở trong cái
phòng đơn bé tí kia. Có điều bất quá cũng chỉ là giận dỗi mà nghĩ, bị anh ta
phản ứng nhanh nhạy hỏi vặn lại như thế, cô lập tức đánh mất luôn ý định đó.
Cô bèn nói một cách khô khốc: “Tôi nào dám chơi xấu
anh, anh là ai, tôi là ai chứ, chẳng phải lấy trứng chọi đá sao. Chương Minh
Viễn, cứ coi như tôi xin anh nghỉ vài ngày được không? Mấy hôm nay tôi thực sự
có việc, tạm thời không rảnh để dọn về.”
“Cô có việc gì?”
Thở dài bất đắc dĩ, cô kể sơ lại chuyện chú thím đến
Bắc Kinh khám bệnh. Anh ta trầm ngâm giây lát: “Được, tôi tạm thời gia hạn cho
cô vài hôm. Có điều tôi cảnh cáo cô Bạch Lộ, cô đừng có giở trò gì với tôi nữa
đấy.”
Giọng điệu hoàng ân lai láng, đáng ghét đến nỗi cô
thực sự muốn quăng luôn điện thoại trong tay.
Đón được chú thím lặn lội đường xa tới đây xong, Bạch
Lộ trước hết dẫn hai người đi ăn cơm, rồi mới dẫn họ đến phòng trọ mới thuê.
Ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ rất mệt, cô bảo hai người vào trong phòng
nhỏ nghỉ ngơi. Bản thân cô vài ngày không ngủ ngon, lúc này đầu đau, mệt lả, cả
người đều kiệt sức, mà cũng không có giường chiếu cho cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Trên ghế sô-pha hai người ngoài phòng khách, cô gái vừa ly dị thuê chung nhà
đang thoải mái nằm xem ti-vi, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đại
một chiếc ghế dựa ngồi xuống nghỉ chân.
Thím nhỏ không cho ra ngoài ăn cơm tối, bà cõng theo
năm ký mì sợi tới đây, xuống bếp nấu ba bát mì: “Bắc Kinh giá cả cao đồ thì
đắt, chúng ta tiết kiệm được cái gì hay cái đó.”
Ăn tối xong, ba người ngồi xuống bàn chuyện ngày mai
đến bệnh viện khám. Bạch Lộ nói với chú thím, hôm qua cô đã đến bệnh viện xem
trước, ngày mai sẽ theo hai ông bà cùng đi.
Lúc nhắc tới chuyện hôm qua đến bệnh viện, lồng ngực
Bạch Lộ lại nhói đau, giống như có một cái gai đâm trong máu thịt, vừa chạm nhẹ
liền đau buốt không chịu nổi. Không muốn nghĩ nhiều đến chuyện không thoải mái,
cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Mân xin nghỉ tiếp vài ngày, chú thím khó có
được một chuyến tới Bắc Kinh, cô muốn mấy ngày này cứ theo cô chú đi khám bệnh
trước đã. Nếu bệnh không có gì đáng ngại, lại dẫn hai người đi chơi khắp nơi
trong thành Bắc Kinh. Tốt xấu gì hai người cũng có ơn nuôi dưỡng đối với cô.
Đến bệnh viện khám bệnh phải sớm đi xếp hàng lấy số,
cho nên đêm đó mọi người đều đi ngủ sớm. Bạch Một nằm ngủ một mình trong phòng
khách mới phát hiện đã quên mua một chiếc quạt điện. Buổi trưa khi cô gái kia
ngồi trong phòng khách xem ti-vi đã bê quạt điện từ trong phòng cô ra, cô ta
vừa đi tất nhiên liền bê vào lại. Mặc dù trong phòng nhỏ có một chiếc, nhưng
chú thím cần dùng. Cô nghĩ chịu đựng một chút, cứ tạm thế này đi ngủ. Người
thời trước không có quạt điện lẫn điều hòa chẳng phải cũng sống qua những ngày
hè như thế này sao.
Thế nhưng thật sự là quá nóng, nóng đến nỗi cô hoàn toàn
không ngủ nổi. Sô-pha quả thực
giống như cái chảo rán nung cho cô lăn qua lăn
lại không tài nào ngủ được. Thực ra cô rất mệt rất muốn ngủ, nhưng cái nóng như
thiêu đốt khiến cô không tài nào ngủ yên. Hai bên huyệt thái dương lại giật
giật đau đớn, như thể có hai cây búa nhỏ không ngừng nện xuống. Cô khó chịu
muốn chết, yếu hầu khô khốc, định đứng dậy uống ngụm nước, vừa đứng lên thì một
cơn đầu váng mắt hoa ập đến, theo một tiếng rầm vang lên, hai mắt cô tối sầm
lại không còn thấy gì nữa.
Nghe thấy tiếng động khác thường, chú thím Bạch Lộ
cùng nhau mở cửa ra ngoài xem động tĩnh. Thấy cô ngất xỉu trên nền đất liền
giật nẩy người, nhất thời tinh thần luống cuống. Những muốn đến Bắc Kinh tìm
cháu gái dẫn họ đến bệnh viện lớn khám, ai ngờ cháu gái đã ngã xuống trước. Hai
người lần đầu tiên đến thành Bắc Kinh này, nơi chốn không quen, người cũng
không biết, thế này bảo hai người tìm ai xin giúp đỡ đây?
Luống cuống cả buổi, vẫn là chú nhỏ vỗ đầu nảy ra chủ
ý: “Lúc nãy không phải Lộ Lộ vừa gọi điện cho cấp trên xin nghỉ sao, mau lấy di
động của nó gọi đi, thời khắc quan trọng phải tìm đến lãnh đạo cơ quan nha!”
Tại một câu lạc bộ cao cấp nào đó, Chương Minh Viễn và
Âu Vũ Trì đang ngồi với nhau đợi vài người bạn cũ, vừa uống rượu vừa thưởng
thức màn biểu diễn tuyệt vời của một ban nhạc Mỹ. Lúc di động reo, anh không hề
hay biết, là một cô em nước ngoài ngồi bên cạnh nhắc anh: “Này, điện thoại anh
reo kìa.”
Là Hoắc Mân gọi điện tới, nói Bạch Lộ đột nhiên té xỉu
ở phòng thuê, chú thím cô ấy cuống quít bối rối không biết làm sao, gọi điện
nhờ cô trợ giúp. Thế nhưng hiện giờ cô đang ở Thuận Nghĩa, tạm thời không chạy
đến được.
“Cố vấn Chương, anh có thời gian không, hoặc là phái
người nào đó qua xem xem có chuyện gì không?”
Bạch Lộ đột nhiên ngất xỉu ư? Sáng nay lúc gọi điện
cho cô vẫn còn khỏe lắm mà. Chương Minh Viễn hoảng hốt, nhưng không để lộ ra,
cố sức trả lời thật lãnh đạm: “Biết rồi, tôi sẽ cho người qua xem sao.”
Chần chừ giây lát, Chương Minh Viễn vẫn gọi di động
cho lái xe Đại Cường đang chờ bên ngoài, báo một cái địa chỉ: “Tôi có một người
bạn ở chỗ này, vừa nãy gọi điện đến nói đột nhiên bị choáng, anh chạy qua xem
tình hình như thế nào rồi báo tôi biết.”
Hiện giờ Chương Minh Viễn đi đâu cũng đều không tự
mình lái xe mà phải nhờ tài xế lái thay. Lão già đã ra lệnh sống chết: “Bố thực
sự chịu không nổi bị mày dọa rồi, mày hiếu thảo một chút cho bố an tâm sống qua
vài ngày vui vẻ đi.”
Lái xe Đại Cường vâng lời đi qua, Chương Minh Viễn
tiếp tục ngồi trong câu lạc bộ xem biểu diễn. Nhưng diễn xuất dường như không
tuyệt vời như ban nãy, không còn hấp dẫn anh nữa, càng xem càng tẻ nhạt vô vị.
Hở một tí lại lấy điện thoại ra kiểm tra, xem liệu có cuộc gọi nhỡ nào bị tiếng
nhạc át đi mà không phát hiện ra không.
Di động cuối cùng cũng đổ chuông, hiển thị gọi đến là
Đại Cường, anh lập tức nghe máy: “Thế nào rồi?”
Giọng nói của Đại Cường hết sức kinh hoảng: “Xin lỗi
Chương tiên sinh, tôi đã sắp đến nơi được dặn, thế nhưng tới ngã tư đột nhiên
có một đứa bé lao ra, tôi kịp thời phanh xe, nhưng vẫn bị người ta chặn lại
không cho đi. Nói cái gì mà đứa bé bị trầy xước, nhất định phải đến bệnh viện
kiểm tra tỉ mỉ.”
Anh nhăn mày: “Được rồi, anh mang đứa trẻ đi kiểm tra
trước đi.”
Cúp điện thoại xong, Chương Minh Viễn trực tiếp nói
với Âu Vũ Trì: “Cho tớ mượn xe chút.”
Âu Vũ Trì sửng sốt: “Cậu tha cho tớ đi, cái gì tớ cũng
có thể cho cậu mượn nhưng không dám cho mượn xe đâu, bị lão già nhà cậu biết
được thì tớ thảm chắc luôn. Không phải cậu có lái xe chờ bên ngoài sao?”
Chương Minh Viễn không rảnh nói nhiều: “Anh ta vừa đi
rồi, anh ta ở đây tớ còn tìm cậu làm gì. Không cho mượn vậy thì cậu chở tớ một
chuyến đi. Vốn không định làm trở ngại cậu tiếp tục coi biểu diễn, nhưng cậu
không phối hợp thì tớ cũng hết cách.”
3.
Khi Bạch Lộ mở mắt ra, phát hiện chính mình đang nằm
trong phòng bệnh trắng toát như động tuyết của bệnh viện, chú nhỏ và thím nhỏ
đang ngồi kế bên thì thầm nói chuyện. Thấy cô tỉnh lại, hai người nhất loạt vây
tới, vẻ mặt vui mừng: “Cuối cùng cũng tỉnh, tỉnh là tốt rồi.”
Thoạt đầu cô có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh nhớ ra
chuyện xảy ra đêm qua, cực kỳ áy náy: “Ngại quá, chú thím, vốn dĩ nói cháu dẫn
chú thím đến bệnh viện khám, kết quả lại để chú thím đưa cháu vào viện trước
mất.”
Ai dè thím nhỏ lập tức xua hai tay: “Thím và chú cháu
vừa tới Bắc Kinh, nào có biết cổng bệnh viện Bắc Kinh mở bên nào đâu! Tối qua
là bạn cháu chạy tới đưa cháu đi viện đấy!”
Cô ngây người: “Bạn cháu, bạn nào của cháu?”
Thím nhỏ không nói rõ, chỉ bảo tối qua sau khi cô té
xỉu cả hai ông bà đều hoảng hốt lo sợ, liền lấy di động của cô gọi cho cấp trên
mà cô vừa gọi điện xin nghỉ phép nhờ giúp đỡ. Người nhận điện rõ ràng là nữ,
nhưng chạy tới lại là hai chàng trai. Gõ cửa hỏi Bạch Lộ có phải ở đây không,
bà cho hai người vào xong, chàng trai cao cao vừa nhìn thấy bộ dạng mặt mày tái
xanh hôn mê bất tỉnh của cô liền bế lên bảo phải đưa đi bệnh viện.
“Hai cậu bạn kia của cháu trông có vẻ rất có lai lịch,
điện thoại một cái liền gọi đến một vị bác sỹ chuyên khoa tới kiểm tra cho
cháu. Bác sĩ nói cháu chỉ bị cảm nắng, không cần lo lắng, có điều khi ngất xỉu
trán đập vào bàn trà, bị bầm một khối. Sợ não bị chấn động, đề nghị tốt nhất là
nhập viện quan sát hai mươi tư giờ. Họ liền yêu cầu một phòng bệnh đơn. Ý thím
là phòng bệnh đơn nhất định bất tiện, chỉ cần nằm đại một giường phổ thông nào
đó chịu đựng một ngày là được, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy. Nhưng vị
Chương tiên sinh bế cháu tới bệnh viện kia lại nói tiền thuốc men cậu ta sẽ lo.
Lộ Lộ, rốt cuộc cậu ta là bạn thế nào với cháu? Có phải bạn trai không?”
Chương tiên sinh trong miệng thím nhỏ, Bạch Lộ vừa
nghe tự nhiên liền biết chính là Chương Minh Viễn, người còn lại là ai? Cô đoán
rất có thể là Âu Vũ Trì hoặc một người bạn nào khác của anh ta. Tối qua không
ngờ là anh ta đến đưa cô đi viện, cô có phần ngạc nhiên. Câu hỏi của thím nhỏ
khiến cô dở khóc dở cười: “Không phải ạ, thím nhỏ nghĩ đi đâu vậy. Anh ta… anh
ta là cố vấn của công ty bọn cháu, cũng coi như là cấp trên của cháu.”
Vẻ mặt của thím nhỏ rõ ràng không tin: “Nếu cậu ta chỉ
là cấp trên của cháu, cớ sao lại nói mình sẽ phụ trách tiền thuốc men? Hơn nữa
cậu ta không nhận mình là cấp trên của cháu, chỉ nói là bạn cháu thôi.”
Bạch Lộ không biết làm sao giải thích quan hệ phức tạp
giữa cô và Chương Minh Viễn, bèn chống đỡ qua loa: “Anh ta chỉ khách sáo một
tiếng ấy mà, cháu sao có thể để anh ta trả tiền thuốc chứ.”
Thím nhỏ xem xét bộ dạng không muốn nói thêm của cô
cũng không truy hỏi nữa, bèn thuận theo ý cô nói tiếp: “Lộ Lộ, cậu ta thực sự
là cấp trên của cháu nha! Vậy cấp trên này của cháu cũng nhiệt tình ghê. Đúng
rồi, thím thấy cậu ta có vẻ rất quen thuộc với bác sĩ ở bệnh viện này, cháu xem
liệu có thể nhờ cậu ta giúp đỡ, tìm bác sĩ tốt một chút làm kiểm tra kỹ lưỡng
cho chú cháu được không?”
Bạch Lộ ngẩn người: “Thím nhỏ, hôm qua cháu vừa làm
phiền người ta, không nên quấy rầy họ mãi.”
Thím nhỏ không từ bỏ ý định: “Cháu thử chút thôi,
không được thì tính sau.”
Bạch Lộ chỉ có thể ậm ờ đối phó: “Được ạ, để cháu lựa
lúc đi hỏi anh ta xem.”
Bạch Lộ tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện này với
Chương Minh Viễn, vả lại mấy ngày nay cô “xin nghỉ phép” không về căn hộ, cũng
không gặp được Chương Minh Viễn. Nhưng cô không ngờ, lúc chạng vạng Chương Minh
Viễn lại tới bệnh viện. Trước khi vào phòng bệnh có khả năng anh ta đã làm việc
với bác sĩ, nên vừa tới liền nói luôn: “Thu xếp đồ đạc xuất viện đi, bác sĩ bảo
đã không việc gì nữa rồi.”
Cô ngạc nhiên: “Hiện tại không thể làm thủ tục xuất
viện mà?”
“Thủ tục ngày mai tôi sẽ bảo người đến làm, hôm nay
xuất viện trước đã.”
Cô vốn dự định ngày mai ra viện, nhân tiện dẫn chú
thím đi nhận số làm kiểm tra chuyên khoa. Nhưng anh ta lại chạy tới phá ngang
sắp đặt của cô, còn không ngừng hối thúc cô nhanh lên. Cô không tình cũng chẳng
nguyện: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, tự tôi có thể về nhà.”
“Không được, hôm nay em phải theo tôi chuyển về.”
Cái gì? Không phải đã nói “xin nghỉ phép” rồi sao!
Nhưng anh ta lại tỏ thái độ không châm chước nhân nhượng: “Tôi đổi ý rồi, em
phải nhanh chóng dọn về.”
Cô tức gần chết, nhưng không thể làm gì hơn, đúng lúc
thím nhỏ mang một bình nước sôi đi vào, càng không thể nói chuyện. Thím nhỏ lại
nghe được câu cuối cùng của anh ta, vừa đặt bình nước sôi xuống liền hỏi:
“Chương tiên sinh, cậu bảo Lộ Lộ nhà chúng tôi dọn đi đâu?”
Cô những muốn ngăn lại nhưng không kịp, anh ta nói gãy
gọn: “Dọn về nhà cháu, hai tháng nay Bạch Lộ đều ở nhà cháu, chắc là cô ấy chưa
nói với cô chú nhỉ.”
Bạch Lộ trông thấy ánh mắt của thím nhỏ lập tức sáng
lên: “Hóa ra cậu thực sự là bạn trai của Lộ Lộ nha, sáng nay tôi hỏi nó còn
không chịu nhận đó. Con bé này chắc là thẹn thùng, không tiện nói cho chú thím.
Thực ra cái này có gì đâu, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, nam nữ trẻ tuổi yêu
đương tìm đối tượng, sống chung trước hôn nhân cũng là hiện tượng thực bình
thường. Cô chú mặc dù già rồi, nhưng không có phong kiến đến thế.”
Bạch Lộ mặt mũi đỏ bừng, đã bị Chương Minh Viễn chọc
giận, còn bị lời nói của thím nhỏ làm cho xấu hổ.
Thím nhỏ không hay biết gì cả, cứ tự cho là đúng, cô
đã liếc thấy khóe miệng Chương Minh Viễn lại nhếch lên điệu cười ba phần như có
như không. Mà thím nhỏ nói xong, còn thân thiết thay đổi xưng hô: “Cháu Chương
à, nếu cháu đã là bạn trai của Lộ Lộ, cháu lại quen biết với bác sĩ ở bệnh viện
này, vậy bệnh đau dạ dày của chú nó cháu xem liệu có thể giúp tìm một bác sĩ
giỏi giỏi không…”
“Thím nhỏ, thím thu dọn đồ đạc đi chúng ta về.”
Bạch Lộ không thể không cắt ngang mạch thao thao bất
tuyệt của thím nhỏ, cứ để bà nói mãi như thế, cô sẽ xấu hổ muốn độn thổ mất.
Cũng may Chương Minh Viễn ngoại trừ điệu cười châm biếm chỉ cô mới có thể nhìn
thấy ra, cũng không có hành vi cử chỉ nào khác khiến người đối diện khó xử. Còn
rất lễ phép gật gật đầu với thím nhỏ: “Cháu hiểu ý cô rồi, cháu sẽ nói chuyện
với bệnh viện.”
Thím nhỏ tự nhiên liền mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn cháu
Chương.”
Mở miệng ra là cháu Chương, Bạch Lộ thực tình hết nói
nổi. Cả đám lãnh đạo lớn nhỏ trong công ty bọn cô, bất kể già hay trẻ hơn
Chương Minh Viễn bao nhiêu tuổi, đều chưa bao giờ cậy mình già cả mà gọi anh ta
là cháu Chương. Tất cả đều gọi cố vấn Chương một cách cung kính lễ độ.
Mãi đến khi xuống lầu lên xe của Chương Minh Viễn,
thím nhỏ của cô tuy không biết hiệu xe nổi tiếng, nhưng cũng nhìn ra được chiếc
Land Rover oai vệ phi phàm không phải là thứ mấy chiếc xe con bình thường chạy
trên đường cái có thể so sánh, hơn nữa còn có lái xe cung cung kính kính mở cửa
cho họ. Tức thì đem hai chữ “cháu Chương” nuốt vào bụng, không dám gọi bữa bãi
nữa.
Chương Minh Viễn trước tiên đưa Bạch Lộ về phòng thuê
lấy hành lý, cũng thuận tiện đưa thím nhỏ của cô về. Vali hành lý kia mấy ngày
nay bị cô xách đi xách về, cuối cùng vẫn phải quay lại nơi cô không muốn quay
lại nhất.
Trong lòng Bạch Lộ cực kỳ buồn bực, nhưng thím nhỏ lại
luôn tỏ vẻ vui mừng thay cô, ngồi trong phòng nhỏ kéo tay cô dặn đi dặn lại:
“Lộ Lộ, thật không ngờ ở Bắc Kinh cháu lại tìm được một người bạn trai điều
kiện tốt đến thế. Chương tiên sinh vừa nhìn là biết người có máu mặt lẫn thân
phận, xem chừng cũng rất để ý đến cháu. Nếu cháu có thể lấy cậu ta, tuyệt đối
là chỗ ngon lành, ba mẹ cháu dưới suối vàng cũng có thể yên tâm rồi.”
Lấy cái gì theo cái gì chứ! Thím nhỏ không hiểu gì cả,
Bạch Lộ cũng không định làm cho bà hiểu. Sau khi ứng phó lấy lệ những câu hỏi
mất cả buổi của bà, liền xách vali hành lý đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Chương Minh Viễn dường như còn miễn
cưỡng hơn cô, đang tán gẫu qua lại với chú cô. Đối mặt với chú thím cô, anh ta
còn thực sự giống như một người bạn trai đúng chuẩn, rất phong độ ga-lăng đón
lấy vali hành lý: “Để tôi.”
Ở trước mặt chú thím mình, cô cũng hết sức phối hợp
với anh ta. Nhưng vừa ra khỏi cửa, vừa rời khỏi tầm mắt của chú thím, cô liền
giành lấy vali hành lý quật cường muốn tự xách. Anh ta khẽ cong khóe môi thành
nụ cười như có như không, cũng không tranh giành với cô, tự ý lấy ra một điếu
thuốc lá châm lửa, hút vào với vẻ suy nghĩ gì đó.
Suốt đường đi cô đều trầm mặc, anh ta cũng không nói
chuyện, chỉ lẳng lặng hút thuốc. Hơi thuốc lá dày đặc trong khoang xe hun cô
không chịu nổi, cô bèn mặc kệ không khí nóng bức bên ngoài, hạ cửa kính xe
xuống vị trí thấp nhất. Không biết anh ta có nhận ra không, điếu thuốc trong
tay chưa hút xong liền vứt đi.
Sau khi về đến căn hộ, anh ta mới chậm chạp mở miệng
nói: “Ăn tối chưa? Có muốn ra ngoài ăn gì không?”
Cô cứng cỏi trả lời: “Ăn rồi, không cần.”
“Vậy có muốn uống gì không? Trong tủ lạnh có sữa tươi,
nước trái cây và nước ngọt.”
Thái độ của anh ta không khỏi có phần quá tốt, tốt đến
nỗi khiến cô nảy sinh nghi ngờ: “Tại sao khi không lại tử tế vậy?”
Khi không lại tử tế – năm chữ này đột nhiên khuấy động
đến ký ức nào đó của Chương Minh Viễn, khóe miệng anh ta cong lên, trong điệu
cười nhẹ mang theo một tia bỡn cợt: “Khi không lại tử tế thì không tặc cũng
trộm đúng không? Em nói xem tôi muốn trộm cái gì của em? Tôi lại muốn…”
Anh ta kéo dài giọng không nói tiếp, Bạch Lộ bỗng
nhiên đỏ mặt: “Nói nhảm không.”
Cô kéo vali hành lý đi thẳng về phòng, không thèm để ý
đến anh ta nữa. Anh ta cũng không đi theo, giống như những lần trước đây, chỉ
cần cô về phòng anh ta cũng không đi theo nói gì nữa. Một cách vô tình hay cố
ý, anh ta chưa bao giờ vào phòng của cô. Mấy lời mặn mặn nhạt nhạt có vô vị có
thú vị này, có thể né tránh toàn bộ không nghe gì cả.
4.
Sáng sớm hôm sau Bạch Lộ đã thức dậy. Hôm nay cô phải
dẫn chú thím đến bệnh viện kiểm tra, phải đi sớm xếp hàng lấy số.
Cửa phòng Chương Minh Viễn vẫn đóng kín, rõ ràng vẫn
còn đang ngủ. Trên bàn trà ngoài phòng khách đặt một tờ giấy bắt mắt, nét chữ
viết trên đó trông mạnh mẽ cứng cáp, bảo rằng lái xe sẽ đợi cô ở dưới lầu lúc
tám giờ, đón chú thím cô xong thì đến bệnh viện tìm một vị phó viện trưởng nào
đó, tự ông ta sẽ sắp xếp bác sĩ làm kiểm tra trị liệu cho chú cô.
Bạch Lộ xem đi xem lại tờ giấy mấy lần liên tiếp với
vẻ không tin được. Hôm qua lúc thím nhỏ mạo muội đưa ra thỉnh cầu, điệu cười
như có như không trên khóe môi Chương Minh Viễn rõ ràng có ý châm biếm, cuối
cùng mặc dù có bảo sẽ đi nói chuyện nhưng nghe thế nào cũng giống như một câu
khách sáo. Không ngờ anh ta ấy vậy mà thực sự thu xếp đâu vào đó cho họ, cô
thực sự không tưởng tượng được. Sao bỗng dưng anh ta lại hảo tâm vậy chứ?
Ngớ người trong giây lát, Bạch Lộ cũng không rảnh nghĩ
ngợi nhiều. Mắc gì phải quan tâm đến chuyện cớ sao anh ta lại hảo tâm đột xuất,
nếu đã bắc xong cầu thì cứ thế mà đi thôi. Thời buổi này khám bệnh khó, khám
được bác sĩ tốt càng khó hơn, xếp hàng muốn khám chuyên gia có khi bốc trúng số
một cũng không được, trong khi một câu của anh ta liền vời được phó viện trưởng
ra mặt thu xếp, cô còn do dự gì chứ? Mau chóng dẫn chú nhỏ đi thôi.
Tại bệnh viện, nhóm ba người họ quả nhiên được hưởng
thụ đãi ngộ đặc biệt, bác sĩ chuyên khoa hỏi han chẩn bệnh vô cùng kỹ lưỡng,
các mục kiểm tra cũng làm hết sức cẩn trọng. Khám bệnh cũng là việc tốn thời
gian gần như bậc nhất, đợi có kết quả các mục kiểm tra xong thì cũng đã đến
chiều. May là vấn đề không đáng ngại. Bác sĩ kê một ít thuốc dặn dò về nhà điều
dưỡng cẩn thận. Mọi người đều đồng loạt thở phào một hơi.
Kết quả chẩn đoán chính xác không có vấn đề gì, chú
thím nhỏ liền lên kế hoạch mua vé tàu ngày mai hoặc ngày kia đặng sớm về quê.
Con gái họ, Trân Trân, năm nay mười bảy tuổi, vài ngày nữa khai giảng là lên
lớp mười hai rồi, làm cha mẹ ở giai đoạn quan trọng này chỉ hận không thể mỗi
ngày hai mươi tư tiếng theo sát sao đốc thúc việc học tập của con. Hơn nữa xin
nghỉ ở cơ quan cũng bị trừ tiền lương, có thể trả phép trước hạn đi làm sẽ được
trừ tiền ít đi một ngày. Bạch Lộ muốn giữ hai người ở lại Bắc Kinh chơi vài
hôm, hai người ngẫm nghĩ rồi rốt cuộc vẫn thôi.
Thím nhỏ nói: “Lần này không đi chơi, đợi Trân Trân
nhà chúng ta năm sau thi đậu đại học Bắc Kinh, chú thím theo nó lên nhập học sẽ
thong thả ở chơi vài ngày. Đến lúc đó lại tới làm phiền cháu. Tốt nhất khi ấy
cháu và Chương tiên sinh đã kết hôn rồi, chú thím lên sẽ không lo không có chỗ ở.”
Bạch Lộ mỉm cười gượng gạo, không trả lời câu này. Chú
nhỏ còn ở một bên bổ sung nói: “Lộ Lộ, tối qua chú nói với Chương tiên sinh nhờ
cậu ấy sau này chăm sóc cháu cho tốt, cháu ở Bắc Kinh có cậu ta trông nom, chú
rất yên tâm. Chú nghĩ anh chị hai ở dưới suối vàng cũng an lòng.”
Cô nghe mà giật mình, bỗng nhiên hiểu ra điều gì: “Chú
nhỏ, tối hôm qua chú nói gì với anh ấy vậy?”
“Cũng không có gì, nói chuyện phiếm linh tinh thôi.
Chú chỉ bảo cậu ta chăm sóc cháu cho tốt. Tuy rằng cháu chưa bao giờ nói ra,
nhưng chú nhỏ có thể hình dung mấy năm nay cháu một mình ở Bắc Kinh nhất định
không dễ dàng gì, chịu không ít khổ sở. Ba mẹ cháu mất sớm, hai chú cũng chỉ có
thể dằn lòng, tiền học đại học vẫn là cháu tự mình vừa học vừa làm giải quyết.
Cũng may bây giờ cháu có một cậu bạn trai điều kiện ưu việt, cũng coi như khổ
tận cam lai.”
Nghe lời nói của chú nhỏ, Bạch Lộ không khó đoán ra
thân thế của mình nhất định đã bị chú đem kể vanh vách cho Chương Minh Viễn
nghe rồi. Nhất thời vô cùng tức giận mà không tài nào phát tác. Chú nhỏ không
hay biết gì cả, thực sự tưởng rằng Chương Minh Viễn là bạn trai cô nên mới có
thể… nói rõ với anh ta như thế.
Nếu tối qua cô không dẫn Chương Minh Viễn lên lầu mà
để anh ta chờ dưới nhà thì tốt rồi. Thế nhưng cứ như thể anh ta sợ cô chắp cánh
bay mất, kiên trì muốn theo cô lên nhà. Kết quả, trong chốc lát khi cô và thím
nhỏ ở trong phòng thu xếp đồ đạc, anh ta lại biết được thân thế cô từ miệng của
chú nhỏ, còn không biết đã hiểu cặn kẽ tới mức độ nào.
Khi Bạch Lộ về đến căn hộ chung cư, phát hiện Chương
Minh Viễn lần đầu tiên từ trước đến nay không có đi ra ngoài, ngồi dựa vào ghế
sô-pha say sưa xem thi đấu đua xe công thức F1. Cô lưỡng lự giây lát, nhưng vẫn
không nhịn được mà bước đến hỏi: “Tối qua chú tôi nói gì với anh thế?”
Anh ta nghe mà như không, chỉ lo dán mắt vào ti-vi:
“Đừng ồn, tôi đang xem thi đấu. Trận đấu này trong nước không có tiếp sóng, là
bạn ở nước ngoài đặc biệt ghi hình trực tiếp phát tới cho tôi đấy.”
Cô dứt khoát đứng chắn trước ti-vi: “Rốt cuộc chú nhỏ
của tôi đã nói gì với anh rồi?”
Lúc này anh ta mới uể oải nhìn liếc cô một cái: “Không
nói gì cả, ông ấy bảo tôi chăm sóc em cho tốt, nói ba mẹ em qua đời sớm, mình
em con gái không cha không mẹ thật đáng thương. Tôi vừa nghe thấy em đáng
thương như vậy nên tối qua mới đối xử với em tốt một chút. Nhưng em lại không
biết cảm kích, còn nghi ngờ tôi không phải tặc cũng trộm.”
Quả nhiên là như vậy, Bạch Lộ khẽ cắn môi dưới, trong
lòng tức giận không nói nên lời. Mà cơn tức này không thể trút lên chú nhỏ,
tương tự cũng không thể trút lên Chương Minh Viễn, là chú nhỏ muốn kể anh ta
nghe, có liên can gì đến anh ta đâu? Thế nhưng cô thực sự rất bực bội, bởi cô
thực sự không muốn để Chương Minh Viễn biết chuyện của mình.
Nhưng cô càng không muốn cho anh ta biết, anh ta lại
càng có năng lực suy đoán học một biết mười: “Năm năm trước em lấy một vạn tệ
của tôi nộp học phí đại học à?”
Cô cứng người, cứ việc giận cá chém thớt mà nổi cáu:
“Chương Minh Viễn, một vạn tệ kia đã trả lại anh rồi, mắc chi anh phải để ý tôi
khi ấy dùng nó làm gì? Không liên can tới anh.”
Anh ta cũng không giận, thong thả nói sang chuyện
khác: “Vậy bệnh của chú em không sao chứ?”
Nhắc đến chuyện này, cô lập tức không nỡ tiếp tục phát
cáu với anh. Đem giọng nói hạ xuống cao độ bình thường, ngữ khí cũng dịu đi vài
phần: “Chú tôi không sao, chuyện… hôm nay khám bệnh… cảm ơn anh đã thu xếp.”
Nói cảm ơn với anh ta cô ít nhiều cảm thấy mất tự
nhiên, câu cuối cùng tiếng nói đè xuống thật thấp. Chẳng biết anh ta vô ý hay
cố ý: “Nói gì cơ? Lí nhí như muỗi kêu ấy, không nghe rõ gì cả.”
Cô không muốn lặp lại: “Nghe không rõ thì quên đi.”
Anh ta nhìn cô một cái, không nói gì thêm nữa, nhưng
khóe môi ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này rõ ràng thể hiện ban nãy
anh ta đã nghe rõ, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, vội quay đầu bỏ về phòng.
Bạch Lộ mua vé ngày mốt cho chú thím, khăng khăng giữ
hai người ở lại Bắc Kinh chơi một ngày. Chẳng dễ gì đến được Bắc Kinh một lần,
dù thế nào cũng phải đi thăm Thiên An Môn với Trường Thành chứ. Quảng trường
Thiên An Môn người ngợm chen chúc, Vạn Lý Trường Thành càng bạt ngàn người,
người đông đến nỗi nước cũng bắn không vào. Nếu có ai bị sẩy chân ngã một cái,
bảo đảm sẽ không ngã được đến mặt đất, mà là ngã trên thân người ta.
Ở hai nơi này dạo qua một vòng rồi về, hai người đều
lắc đầu: “Đây chả phải tham quan Thiên An Môn với Trường Thành, đây căn bản
chính là đi ngắm biển người nhung nhúc a.”
Xe lửa khởi hành hơn bảy giờ tối, Bạch Lộ mời chú thím
ăn cơm tối ở một hiệu ăn gần nhà ga. Hai người còn muốn bảo cô gọi “bạn trai”
Chương Minh Viễn tới, tất nhiên cô một mực không chịu: “Anh ấy rất bận, không
cần gọi ảnh tới đâu.”
Mãi đến khi chú thím lên tàu, ông bà còn dặn dò cô hết
lần này đến lần khác, phải ăn ở với bạn trai cho tốt, đối tượng tốt có điều
kiện ưu việt như vậy có đốt đuốc cũng khó lòng tìm được. Cô gật đầu lấy lệ, còn
trong lòng thì cười khổ không thôi.
Sau khi chú thím về, Bạch Lộ đi trả phòng thuê, tuy
chỉ trọ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng vì cô đơn phương muốn hủy hợp đồng thuê,
nên chủ nhà chỉ chịu đưa lại tiền cọc chứ không trả lại tiền thuê tháng này cho
cô, bảo coi như phí vi phạm hợp đồng. Cô cũng không tranh cãi, có thể trả bao
nhiêu hay bấy nhiêu. Chỉ là có chút phiền muộn nho nhỏ, nếu sớm biết thế này,
chi bằng ngay từ đầu mời chú thím đến khách sạn ở cho xong, chi phí chẳng khác
là bao, mà ở lại thoải mái hơn.
Mấy ngày nay không thấy bóng dáng Chương Minh Viễn
đâu, lái xe Đại Cường ngược lại ngày nào cũng chờ dưới lầu đưa đón cô. Nói là
Chương tiên sinh căn dặn, anh ấy không ở Bắc Kinh thì cứ phục vụ cho cô Bạch.
Cô hơi sững sờ, anh ta lại không ở Bắc Kinh, người này thực sự là hành tung bất
định.
Bốn năm ngày sau khi chú thím đi, Chương Minh Viễn về
nhà. Rất có thể Đại Cường trên đường đón anh ta về đã nói với anh chuyện chở cô
ra ga tiễn chú thím, vừa gặp mặt anh ta liền hỏi với vẻ hơi khó hiểu: “Chú thím
em sao đã về rồi? Từ xa tới Bắc Kinh một chuyến cũng không ở chơi thêm vài
ngày. Có Đại Cường lẫn xe sẵn đó, em với chú thím ra ngoài chơi cũng tiện mà!”
Bạch Lộ trực tiếp đem lời của thím nhỏ thuật lại đại
khái cho anh ta nghe: “Trong nhà có con nhỏ, xin nghỉ ở cơ quan còn bị trừ tiền
lương, cho nên về sớm chút.”
Ngừng giây lát lại thêm một câu: “Anh tưởng ai cũng tự
do như anh chắc, muốn đi đâu thì đi, thích đi bao lâu thì đi bấy lâu, một câu
nhắn nhủ cũng không thèm nói.”
Anh ta vừa nhìn cô vừa chậm rãi nói: “Lời này của em
là có ý gì? Giống như đang trách tôi mỗi lần đi đều không nhắn nhủ em vậy.”
Cô giật mình, vội lắc đầu kiên quyết phủ nhận: “Tôi
không có ý đó, anh đi đâu cần nói với tôi làm chi, anh không phải gì đó của
tôi, tôi cũng chả phải gì đó của anh, không ai có nghĩa vụ nhắn nhủ với ai hết.
Anh thích đi đâu thì đi, không liên can gì đến tôi.”