Thời gian dường như đang dừng lại ngay sau đó.
Khi bắt đầu phản ứng lại thì Phong Dực cũng không thể định hình được chuyện gì vừa mới xảy ra nữa, chỉ có phản xạ tự nhiên tự đưa tay chạm vào mặt của mình là nhắc nhở anh ta rằng anh ta vừa mới nhận một cú đấm từ người bạn thân đột nhiên đến tìm, chính là Ân Viêm.
Anh ta nhìn Ân Viêm với một vẻ mặt khó hiểu và hoang mang đến tột độ.
- A Viêm, cậu lại phát điên gì vậy?
Ân Viêm đứng trước mặt anh ta đằng đằng sát khí, tưởng chừng chỉ còn thiếu một bước nổ súng bắn chết đối phương nữa thôi.
Giờ phút này hắn đã không còn muốn để bất kỳ câu nói nào của Phong Dực lọt vào tai, tiến thêm hai bước nữa dồn anh ta lùi lại phía sau, một tay hắn túm chặt hai đầu khăn choàng vắt qua vai của anh ta, siết chặt vào cổ của anh ta, nghiến răng nhả ra từng con chữ.
- Con mẹ cậu.
Phong Dực, cậu không nhớ cậu đã làm chuyện gì à? Vậy để tớ giúp cậu gợi nhớ lại.
Bộ dạng tức giận của Ân Viêm lúc này, đúng là lần đầu tiên mà Phong Dực nhìn thấy.
Nếu hắn vẫn không nói ra nguyên nhân thì có đánh chết anh ta cũng không biết rốt cuộc hắn đang tức giận vì chuyện gì, nhưng nếu phải thử suy đoán thì anh ta cũng mơ hồ đoán ra được nguyên nhân rồi.
- A Viêm, cậu buông tay ra đã, có chuyện gì cậu nói rõ ràng trước được không?
Ân Viêm cũng không thích úp mở để người khác tự đoán ý của mình nữa, lúc nãy cũng vì quá tức giận chưa thể kìm chế được nên hắn còn chưa hỏi rõ ràng sự việc, bây giờ nghe câu này của Phong Dực rồi thì hắn mới nói.
- Mẹ nó.
Phong Dực, đó là vợ con của tớ đấy! Tớ đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần đừng táy táy tay chân vào chuyện của tớ và Sở Nghinh rồi.
Nhưng cậu đúng là đã tặng tớ một món quà rất đặc biệt.
Cậu định làm gì Sở Nghinh hả? Nếu tớ không phát hiện thì có phải cậu muốn giết cô ấy luôn không?
Nghe hắn nói xong, rốt cuộc Phong Dực cũng đã chắc chắn với suy đoán trong đầu của mình rồi.
Quả nhiên là vì chuyện anh ta mua chuộc người làm ở Đế Cư giở chút thủ đoạn với Sở Nghinh, hôm nay Ân Viêm tức giận đến mức xuống tay đánh anh ta là vì anh ta đã đụng đến Sở Nghinh của hắn.
- Tớ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi! Sao nào? Cho dù tớ muốn giết cô ta thật đi nữa thì không phải đúng với mục đích ban đầu cậu tiếp cận cô ta rồi sao? Chẳng lẽ cậu quên mất việc phải trả thù cho A Tiêu rồi? Bây giờ cậu mất bình tĩnh chỉ vì tớ mới cho cô ta uống một liều thuốc an thần, không lẽ cậu muốn bảo vệ cô ta thay vì trả thù rồi à?
Lực tay của Ân Viêm siết chặt hơn nữa, hai vai run từng đợt vì tức giận đã đến cực hạn.
- Có trả thù cũng là do tớ tự ra tay, không cần cậu quản.
Tớ nhắc lại một lần nữa, Sở Nghinh là người của tớ, muốn chém muốn giết, trả thù hay bảo vệ thì cũng chỉ tớ có quyền quyết định, cho dù là ai cũng không được phép đụng vào cô ấy.
Thấy Ân Viêm quả quyết như bây giờ, Phong Dực càng có vẻ phẫn nộ hơn nữa, anh ta cũng không chịu nhún nhường bước nào cả, lập tức túm ngược lại cổ áo của người đối diện rồi chất vấn.
- Cậu đừng u mê bất chấp nữa được không? Cô ta không xứng để cậu hồ đồ đến mức này đâu.
Không phải chỉ cần một người có thế sinh được con cho cậu thôi à? Vậy tớ tìm giúp cậu.
Từ trước đến giờ có kiểu phụ nữ nào cậu muốn mà tớ không tìm được cho cậu chứ.
Tại sao cứ phải là cô ta? Cô ta hại chết A Tiêu được thì cũng có thể hại chết cậu.
Là bạn thân hơn hai mươi năm, dù Phong Dực có làm bất cứ việc gì không đứng đắn thì Ân Viêm cũng coi như là rùi mũi bay lướt qua mặt, nhưng bây giờ giữa hai người đã xuất hiện một ngoại lệ, chính là Sở Nghinh.
Sở Nghinh là người phụ nữ của Ân Viêm, hắn không thể nhân nhượng cho người nào gây bất kỳ tổn hại nào đến cô, dù cho đó có là bạn thân của mình đi nữa.
- Đừng ép tớ phải cắt đứt tình nghĩa với cậu.
Sở Nghinh là vợ của tớ, tớ chỉ cần đứa con do cô ấy sinh ra, cậu không cần phải tốn công vô ích làm gì.
Tớ biết rõ mình đang làm gì, cho nên cậu nhớ kỹ những lời tớ đã nói, đừng đụng đến cô ấy nữa, đây là giới hạn cuối cùng của tớ rồi.
Phong Dực đột nhiên nhếch môi bật cười, ánh mắt ẩn chứa một chút giễu cợt khó đoán.
- Vậy nếu tớ muốn ngủ với cô ta thì sao? Nếu tớ nói tớ muốn người phụ nữ này, cậu vẫn sẽ tranh với tớ sao?
Bốp!
- Con mẹ cậu! Phong Dực, đừng thách thức giới hạn của tớ! Cậu thử đụng đến cô ấy xem, thử xem tớ có thể làm gì cậu.
Vừa nghe Phong Dực nói xong là Ân Viêm đã thẳng tay tặng thêm cho anh ta một đấm nữa, gần như không thể nào khống chế được cảm xúc ổn định bình thường.
Vậy mà Phong Dực sau khi bị đấm hai lần vẫn còn thản nhiên như chưa hề hấn gì, ngược lại còn nở một nụ cười chế giễu khiêu khích.
- Là cậu tranh với tớ đấy chứ.
A Viêm, từ trước đến giờ không phải nếu là phụ nữ tớ thích thì cậu đều nhường cho tớ à? Bây giờ tớ cũng muốn Sở Nghinh đấy, chẳng lẽ cậu định tranh với tớ?
Tiếng nghiến răng ken két của Ân Viêm rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ, từ giọng điệu của hắn có thể nghe ra được hắn đang tức giận đến mức nào.
- Phong Dực, cậu vì để ép tớ li hôn với Sở Nghinh đúng là trò gì cũng có thể làm ra nhỉ? Đừng quên nguyên tắc của chúng ta.
Bọn họ kết giao hơn hai mươi năm cũng có không ít nguyên tắc đương nhiên phải tự biết tuân thủ.
Trên đời này có kiểu phụ nữ nào cứ nhìn trúng thì cứ tùy ý ném lên giường, ngoại trừ phụ nữ của bạn thân là tuyệt đối không được đụng đến.
Nhưng vừa rồi Phong Dực lại lớn tiếng tuyên bố muốn giành người phụ nữ của Ân Viêm, đúng là từ trước đến nay hễ là người phụ nữ nào mà anh ta muốn thì Ân Viêm đều rất sẵn lòng nhường lại, đến cả Thư Kỳ hắn giữ bên cạnh lâu nhất cũng đã từng phải hầu hạ anh ta mấy lần, nhưng nếu là Sở Nghinh thì tuyệt đối không được.
- Đương nhiên tớ không quên, nhưng chẳng phải nếu cậu vẫn như trước đây nhường lại cho tớ thì đâu tính là làm trái quy tắc đâu chứ.
Ân Viêm sắp bị anh ta chọc tức đến phát điên rồi, tay siết chặt khăn choàng quanh cổ anh ta hết mức có thể, mặc kệ anh ta có chật vật đến đâu đi nữa.
- Tớ lặp lại lần nữa, đừng ép tớ phải cắt đứt quan hệ với cậu.
Nếu cậu dám làm tổn hại đến Sở Nghinh thì chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.
Nói hết câu này, hắn dứt khoát hất mạnh tay để Phong Dực tự lùi lại phía sau mấy bước, lảo đảo một lúc để giữ lại thăng bằng, hình như anh ta còn có rất nhiều phẫn uất muốn trút ra hết, nhưng còn chưa nói được thêm câu nào thì Ân Viêm đã quay lưng rời đi trước rồi.
Phẫn nộ không biết trút đâu