Khi Sở Nghinh tỉnh lại thì đã gần qua buổi sáng rồi.
Cảm giác đầu tiên chính là đầu đau như bị tách làm đôi, cô bắt đầu cử động tay chân thì mới phát hiện có người đang nắm chặt tay mình và ngủ say bên cạnh.
Đương nhiên không khác so với suy đoán vừa mới xẹt qua ngay giây đầu tiên trong đầu cô, người ngủ ở bên cạnh còn nắm chặt tay cô không dám buông lỏng này chính là Ân Viêm.
Cô vậy mà lại quên mất luôn cả phản ứng, càng không định đánh thức người đàn ông, mà còn thẩn thờ nhìn ngắm dáng vẻ của hắn lúc ngủ say.
Bây giờ nhìn gần như vậy, hình như cô nhận ra số lần cô nhìn kỹ hắn thực sự không nhiều.
Nhưng mỗi lần yên tĩnh nhìn hắn như vậy, cô lại nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, hai người cũng gần nhau giống như thế này.
Bất tri bất giác, cô lại đưa tay lên chạm vào gò má của người đàn ông, gương mặt yêu nghiệt này đúng là không biết đã khiến cho bao nhiêu cô gái phải điên cuồng.
Nhưng người đàn ông này hiện tại lại là chồng của cô....!
Đang rơi vào trạng thái trầm tư, Sở Nghinh mới bị Ân Viêm bất thình lình tỉnh dậy dọa cho lúng túng, hoảng loạn.
Mới vội vàng rút tay về.
- Anh, anh dậy rồi à?
Sao cô lại có thể quên mất là người đàn ông này vốn rất nhạy cảm, cho dù là lúc đang ngủ chứ? Nhất định là bởi vì hành động lúc nãy của cô đã vô tình đánh thức hắn rồi.
- Tiểu Nghinh, em vừa mới dậy sao? Cảm giác trong người thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu nữa không? Đầu còn đau không?
Bộ dạng chưa tỉnh ngủ hoàn toàn của người đàn ông lại có một sức hấp dẫn riêng biệt.
Mái tóc đen ngắn hơi rối nhẹ, có vài sợi tóc rũ xuống trước mí mắt cộng với động tác nhíu mày lo lắng của hắn lại khiến Sở Nghinh nhìn đến ngây người ra một lúc mới tìm được giọng nói của mình.
- Tôi bị sao vậy? Hôm qua tôi đang đi chơi cùng tiểu Nhiễm và Điềm Điềm mà.
Sau đó có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao tôi lại chẳng nhớ được gì thế này?
Đúng như những gì mà tối qua Trần Hy đã kết luận, sau khi cô tỉnh lại sẽ không nhớ được chuyện xảy ra từ lúc tâm trạng bị kích động nữa, đương nhiên là bao gồm những lời mà tối qua cô đã nói với Ân Viêm.
Và Ân Viêm cũng không muốn khiến cô phải nhớ lại hết những chuyện đó, cô quên được thì tốt nhất là quên hết đi.
Hắn lắc lắc đầu và mỉm cười nhìn cô rất dịu dàng và nuông chiều.
- Không có chuyện gì cả.
Mục Nhiễm nói hôm qua em mệt quá nên bị ngất.
Bác sĩ nói do em quá căng thẳng mới như vậy.
Tiểu Nghinh, em không cần để bản thân chịu áp lực nhiều vậy đâu.
Sở Nghinh nghe hắn giải thích cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng mặc dù không thể tin hết hoàn toàn thì cô cũng chẳng tìm được lí do nào để bác bỏ những lời hắn vừa giải thích.
Cô mới gật gật đầu coi như đã chấp nhận câu trả lời, nhưng rất nhanh sau đó thì tầm mắt của cô lại hướng vào chỗ tay của Ân Viêm vẫn đang nắm chặt tay mình mà chưa hề buông lỏng từ nãy đến giờ.
Hình như là Ân Viêm cũng nhận ra là cô đang nhìn gì nên hắn cũng nhìn theo tầm mắt của cô và vội vàng rút tay lại, còn giải thích cho cô lí do nữa.
- À, tối qua em gặp ác mộng, đã giữ chặt anh như vậy.
Anh cũng lo em sẽ xảy ra chuyện nên không dám rời khỏi.
Nghe những lời mà hắn nói thì chính là do Sở Nghinh cô đã chủ động nắm chặt tay hắn trước trong lúc ngủ sao? Nếu đúng thật là như vậy thì thực sự mất mặt quá đi mất.
Nhìn cô lúng túng lại cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng thế kia, Ân Viêm cũng hiểu được tại sao.
Hắn cứ coi như không thấy gì và chủ động đứng lên, chuyển ngay sang chủ đề khác.
- Anh gọi Trần Hy vào kiểm tra lại cho em.
Thấy Ân Viêm đã sắp đi tới cửa, Sở Nghinh mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc là mình bị gì thế này chứ, tại sao khi đối diện với Ân Viêm, cô lại căng thẳng đến đỏ mặt thế này? Tim còn đập nhanh hơn những lúc bình thường nữa.
Chẳng lẽ là cô bị sốt rồi?
Nào ngờ người đàn ông lại đột nhiên tạm dừng bước và nói một câu với cô.
- Tiểu Nghinh, đứa bé này, là con gái cũng được.
Nói xong, hắn mới dứt khoát ra khỏi phòng, còn Sở Nghinh thì vẫn chưa hiểu được dụng ý trong lời nói của hắn.
Hắn nói như thế này là có ý gì đây? Đứa bé này là con gái cũng được? Không phải lí do ban đầu khi hắn ép cô phải sinh đứa bé này là để giúp hắn giành được vị trí thừa kế sao? Như vậy thì nó bắt buộc phải là con trai mới phải.
Nhưng hắn vừa nói nó là con gái cũng được? Chẳng lẽ hắn không muốn giành vị trí thừa kế đó nữa sao? Hay là….hắn cũng giống như Ân Bá, có người phụ nữ khác chắc chắn sinh con trai cho hắn rồi?
Tại sao khi trong đầu tự đưa ra suy đoán như vậy, cô lại có cảm giác lồng ngực cứ nhói lên và tâm tình bứt rứt khó chịu? Cô và hắn sớm muộn gì cũng sẽ li hôn, đường ai nấy đi thì việc hắn có người phụ nữ khác bên ngoài hay không thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến cô, sao cô lại phải khó chịu vì điều đó như vậy?
Nói đi thì cũng phải nói lại, Ân Viêm nói đứa bé này có thể là con gái cũng được.
Mà vấn đề này đúng là trước đó cô chưa từng hỏi hắn rõ ràng, theo như thỏa thuận ban đầu của cô và hắn thì nếu cô sinh được con trai để giúp hắn giành vị trí thừa kế thì hắn sẽ ký đơn li hôn cho cô.
Nhưng nếu như đứa bé là con gái thì sao? Cô chưa từng hỏi hắn và hắn cũng không đề cập đến với cô, có phải nếu đứa bé là con gái thì cô không thể li hôn không?
Vừa nãy Ân Viêm nói như vậy, có phải vì hắn không muốn ký đơn li hôn nên mới mong rằng đứa bé có thể là con gái không? Nếu vậy thì vị trí thừa kế của hắn thì sao đây?
.........!
Ân Điềm bị tiếng nước chảy trong nhà tắm đánh thức, cô đưa tay lên dụi dụi mắt để định hình lại mình đang ở đâu.
Nhìn một lượt quanh căn phòng xa lạ, cô bắt đầu hoảng hốt.
Cô phản ứng gấp gáp định ngồi phắt dậy ngay, nhưng cơn đau từ hạ thân cùng với cảm giác ê ẩm khắp người đã thức tỉnh cô.
Khoảnh khắc tự nhìn bản thân trần truồng không một mảnh vải che thân, chỉ có chiếc chăn duy nhất quấn qua người, Ân Viêm sợ hãi đến mặt tái mét, tay chân đều cuống cuồng lên lật chăn lên xuống không dưới ba lần để chắc chắn mình không nhầm lẫn.
Toàn thân đều chi chít những vết đỏ hồng khác nhau, còn có một ít máu dính trên ga giường, ngay bên dưới chỗ cô đang ngồi nữa.
Thế này là....tối qua cô uống say và bị