Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Sở Nghinh vẫn ôm chặt Ân Điềm, nhìn Ân Viêm mặt đối mặt với Phong Dực như có thù từ tám kiếp mà cô cũng thấy bồn chồn không yên, nhất là càng thêm lo lắng cho Ân Điềm.
Chỉ thấy Ân Viêm đứng yên tại chỗ mà hai tay đã nắm chặt thành quyền, có lẽ phải nhẫn nhịn lắm thì hắn mới trông đáng sợ đến như vậy.
Hắn không ra tay với Phong Dực mà hét lên ra lệnh cho Ân Pháp.
- A Pháp, đưa tiểu Nghinh và Điềm Điềm về trước.
Ân Pháp gật đầu rồi nhanh chân đến giúp Sở Nghinh một tay, cùng Sở Nghinh và Mục Nhiễm đưa Ân Điềm ra khỏi đây trước.
Đợi bọn họ đi hết rồi, Ân Viêm mới chính thức đứng nói chuyện với Phong Dực.
- Hôn sự này vốn dĩ đã bị hủy bỏ rồi, cậu còn nghĩ Điềm Điềm là vị hôn thê của cậu à?
Thấy thái độ của Ân Viêm đối với mình như vậy, Phong Dực cũng không thể nhịn tiếp mà không tức giận.
- Cậu thái độ gì thế này hả Ân Viêm? Mẹ nó chứ, cậu muốn tôi làm thế nào thì tôi đều phải nghe theo cậu à? Tôi luôn nghĩ cho cậu mà cậu xem cậu đi, vì một con đàn bà chẳng thèm để cậu vào mắt mà muốn tuyệt giao với tôi.
Bây giờ đến cả phụ nữ của tôi cậu cũng muốn quyết định nừa sao? Ân Viêm, tôi nói cho cậu biết, tôi là bạn của cậu chứ không phải con chó của cậu!
Phong Dực nóng nảy như vậy, mà Ân Viêm cũng tức giận không kém.
Hắn gằn giọng đáp lại từng câu một.
- Từ trước đến giờ cậu muốn phụ nữ thế nào tớ từng ngăn cản cậu chưa? Nhưng lần này là em gái của tớ, nếu đổi ngược lại là cậu thì cậu có muốn nhìn em gái mình bị ức hiếp như vậy không hả?
Nghe những lời chất vấn ngược lại của Ân Viêm, Phong Dực hừ lạnh một tiếng, còn bực tức hơn trước đó nữa.
- Mẹ nó! Ý của cậu có phải tôi là tên khốn không xứng chạm vào người Ân gia các người không? Phải, tôi chính là dùng thuốc cưỡng gian Ân Điềm đấy thì đã sao? Không phải trước đây cậu cũng làm vậy với Sở Nghinh đó sao? Bây giờ cậu còn giả vờ trong sạch cái rắm gì nữa hả? Ân Viêm, cậu không thấy mình tiêu chuẩn kép à? Tất cả những gì cậu làm với Sở Nghinh bây giờ đều bị hất lên người Ân Điềm thì cậu giảy nảy lên? Nực cười thật đấy!
Ân Viêm càng nghe cũng càng không thể chấp nhận được những lí lẽ riêng của Phong Dực nữa.
Nhưng có những lời mà Phong Dực nói khiến hắn không thể nào biện minh được nữa nên mới phải nhún nhường một bước.
- Được rồi.
Chuyện tối qua tớ có thể không nhắc đến nữa, nhưng từ giờ trở đi cậu đừng tìm Điềm Điềm nữa.
Chuyện hôn ước sớm đã không còn ai nhắc đến nữa, cậu cũng đừng lôi ra để làm phiền con bé.
Lí do thực sự tớ phản đối chuyện này không phải vì chuyện tối qua mà chính là vì tớ không muốn Điềm Điềm bị ràng buộc bởi một thứ gọi là hôn ước sắp đặt.
Nó nên được tự lựa chọn cuộc đời của mình.
Huống hồ, cậu biết chuyện hôm nay đã đả kích nó như thế nào không? Nếu như hai người gặp lại bằng một cách khác thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Chắc cậu vẫn chưa quên từ nhỏ nó đã thích cậu chứ, nhưng hôm nay người mà nó luôn thích mấy năm nay lại là người đã cưỡng gian nó.
Chỉ nhiêu đó thôi, đã thấy được bi kịch của hai người rồi.
- Còn nữa, cậu nói tớ luôn bắt cậu làm theo ý mình.
Nhưng chuyện của Sở Nghinh, nếu cậu thực sự muốn tốt cho tớ thì nên tôn trọng quyết định của tớ, chứ không phải là hết lần này đến lần khác thay tớ quyết định.
Cậu thử nói xem việc cậu đang làm đó không phải cũng không hề coi tớ là bạn sao?
Hai người lời qua tiếng lại, nhất quyết không ai chịu ai nhường ai khiến cho Trần Hy đứng giữ khuyên ngăn cũng thành bất lực.
- Hai người dừng lại đi được không? Mỗi người nói bớt một câu đi.
Hai cậu là học sinh trung học à mà còn bày trò trở mặt nhau nữa?
….….
Mặc dù Ân Bá đang giữ bí mật chuyện có con riêng bên ngoài với Tố Hân nhưng chuyện này sớm đã không còn là bí mật đối với vợ chồng Ân Kiến Thành và Trương Lạc Lạc.
Đã nghe được tin từ lâu nhưng đến hôm nay, Trương Lạc Lạc mới có dịp đến Thượng Hải để thăm cháu trai sắp chào đời.
Thang Du lần đầu tiên gặp mặt Trương Lạc Lạc nên đương nhiên không tránh khỏi được sự căng thẳng, lo lắng.
Trương Lạc Lạc dẫn theo vú nuôi đã từng chăm sóc cho Ân Bá lúc nhỏ.
Bà ta vừa bước vào căn biệt thự mà Ân Bá mua riêng cho Thang Du dưỡng thai, xem xét một vòng rồi gật gật đầu, có vẻ khá hài lòng.
- Phu, phu nhân, người đến rồi ạ.
Từ trên lầu nhìn thấy Trương Lạc Lạc vào cổng thì Thang Du đã vội vàng đi xuống nghênh đón.
Nhìn thấy cô tình nhân của con trai mình đứng ngay trước mặt, Trương Lạc Lạc chỉ thờ ơ gật đầu một cái rồi nhìn ngay xuống bụng dưới đã hơi nhô lên của Thang Du mới gật đầu vui vẻ hơn một chút.
- Bác sĩ nói thế nào? Đứa bé vẫn khỏe chứ? Có nói bao lâu thì có thể xét nghiệm kiểm tra giới tính không?
Rất rõ ràng, Trương Lạc Lạc đến tận đây chỉ để thăm cháu nội của mình, chứ trong mắt bà ta thì Thang Du chẳng qua chỉ là một công cụ sinh nở, một cái máy đẻ không hơn không kém, hiện tại không có thân phận và tương lai thì lại càng không.
Mà đứa cháu nội này chỉ có thể là cháu trai.
Thang Du cũng sớm biết điều này, nhưng khi nó thực sự diễn ra ngay trước mắt thì cô ta vẫn không thể nào tiêu hóa hết ngay được.
Trương Lạc Lạc không những là chỉ quan tâm đến cháu nội thôi mà còn hỏi đến việc xét nghiệm giời tính thai nhi nữa.
Dù trong lòng có khó chịu thế nào thì Thang Du cũng không có tư cách bộc lộ ra trước mặt của Trương Lạc Lạc, chỉ có thể cố gắng nặn ra nụ cười thật tự nhiên.
Vừa rót trà mời bà ta vừa nhẹ nhàng trả lời vấn đề mà bà ta đặt ra.
- Phu nhân yên tâm, bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh.
Nếu muốn xét nghiệm giới tính thì phải đợi thêm một tháng nữa mới đảm bảo được kết quả chính xác.
Trương Lạc Lạc nghe vậy cũng hài lòng gật đầu, giới thiệu vú nuôi cho Thang Du.
- Đây là vú Lương.
Vú Lương đã chăm sóc A Bá từ nhỏ đến lớn.
Hôm nay tôi đưa vú Lương đến đây để chăm sóc cô trong thời gian dưỡng thai.
Cũng tiện thể sau này chăm sóc cháu trai của tôi nữa.
Ai bảo Thang Du chỉ là một tình nhân không danh không phận chứ, nếu còn muốn ôm vọng tưởng danh chính ngôn thuận bước vào cửa Ân gia thì chỉ có thể nghe theo mọi sự sắp xếp của Trương Lạc Lạc thôi.
- Vâng ạ, mọi chuyện đều nghe theo phu nhân sắp xếp ạ.
Thấy Thang Du rất ngoan ngoãn phối hợp, Trương Lạc Lạc cũng không muốn làm khó dễ gì.
Bà ta gật đầu rồi chuyển sang chủ đề khác.
- A Bá đâu rồi? Sao thấy tôi đến mà nó còn không chịu ra gặp nữa?
Vốn dĩ đã bị quấn trong tâm thế căng thẳng nãy giờ rồi mà bây giờ còn nghe Trương Lạc Lạc hỏi đến Ân Bá nữa thì Thang Du càng trở nên căng thẳng