Muộn rồi mà Mục Nhiễm vẫn cố thức nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô đang chờ một tin nhắn hay một cuộc gọi.
Cứ cách ba giây là lại vào đoạn chat chung với Ân Pháp để xem thử có tin nhắn mới nào được gửi đến không.
Mang tâm lí đang chờ đợi một tiếng thông báo tin nhắn hay cuộc gọi nên khi nghe tiếng chuông điện thoại, Mục Nhiễm nhanh chóng bật dậy, xem thử có phải người mình đợi gọi đến không, nhưng hóa ra không phải.
Nhìn thấy tên người gọi đến là Trần Hy mà sắc mặt của cô hoàn toàn là không vui, hụt hẫng rõ ràng nữa, còn định không nghe nhưng nghĩ đi nghĩ lại một lúc vẫn chọn nghe.
- Bác sĩ Trần, muộn vậy rồi anh gọi tôi có chuyện gì không?
Đầu dây bên kia hình như vẫn chưa suy nghĩ dứt khoát được, đắn đo mấy giây mới lên tiếng.
- Cũng không có gì.
À thì, tuần tới là sinh nhật của Điềm Điềm, tôi đang định mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ấy.
Không biết cô có thời gian không? Chúng ta cùng chọn quà cho Điềm Điềm.
Nghe Trần Hy nhắc đến sinh nhật của Ân Điềm, cảm giác hậm hực nãy giờ trong người Mục Nhiễm cũng tiêu tan một phần rồi.
Ân Điềm vừa mới gặp chuyện lớn như vậy, cho nên sinh nhật lần này của cô ấy được tất cả mọi người rất quan tâm và chuẩn bị kỹ lưỡng, hy vọng có thể giúp cho tâm trạng của cô ấy khá hơn một chút.
Với lại, vì lời nhắc nhở này của Trần Hy mà đã cho Mục Nhiễm một gợi ý lớn, cô đợi cả một tiếng đồng hồ rồi mà không thấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào của Ân Pháp, muốn chủ động nhắn tin cho anh trước lại không biết lấy lí do gì.
Vừa hay, có thể tận dụng cơ hội chuẩn bị sinh nhật cho Ân Điềm để có thể có chủ đề nói chuyện tiếp với Ân Pháp mà không bị coi là quá chủ động.
- Tôi sẽ cọi lại lịch trình rồi trả lời anh sau.
Thế nhé, tôi cúp máy trước đây.
Nói xong, cô đã vội vàng cúp máy ngang mà không cho Trần Hy có cơ hội để Trần Hy nói thêm câu thứ hai nữa.
Mục Nhiễm vừa kết thúc cuộc gọi xong thì liền mở đoạn chat chung với Ân Pháp ra, gõ một dòng tin nhắn rồi gửi đi.
“Sắp đến sinh nhật của Điềm Điềm rồi, tôi muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ấy, cần anh tư vấn.
Không biết ngày kia anh có thời gian không”
Tin nhắn vừa được gửi đi khoảng một phút thì Ân Pháp đã online và đọc, gửi tin nhắn trả lời ngay sau đó.
Mục Nhiễm đọc xong mà suýt nữa bật ngửa, anh chỉ nhắn đúng hai chữ “ok”.
Đúng là dứt khoát không lòng vòng.
Đây là trai thẳng như ruột ngựa mà mọi người vẫn thường nhắc đến đó sao? Thật là khiến người khác bất ngờ mà.
Bởi vì mỗi lần Mục Nhiễm cố gắng đặt câu hỏi để kéo dài cuộc nói chuyện với Ân Pháp trong khi anh thì đều trả lời ngắn gọn, không thừa thiếu câu chữ nào nên rất nhanh cuộc nói chuyện sẽ đi vào ngõ cụt, cô thực sự không thể nào tiếp tục vắt óc suy nghĩ nên nói gì tiếp nữa.
Nhưng nghĩ thoáng ra một chút thì kết quả này đâu phải tệ chứ, kết quả cuối cùng mà cô muốn chính là hẹn được Ân Pháp ra ngoài mà, cho nên việc anh trả lời tin nhắn như thế nào cũng không quan trọng nữa, quan trọng hơn hết vẫn là cô đã hẹn được anh lần nữa rồi.
......!
Đã tắm được một lúc lâu rồi nhưng Sở Nghinh vẫn ngồi trong bồn tắm chưa bước ra.
Cô vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói lúc nãy của Ân Viêm, hắn muốn cô ở lại Thượng Hải mà không cần đến Bắc Kinh, vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì giống như lời hắn nói? Chỉ là cô có muốn hay không thôi thì hắn sẽ làm theo mong muốn của cô sao? Không thể nào đâu, đối với hắn không phải đứa bé này mới là quan trọng nhất à? Hắn nên đặt sự an toàn của nó lên đầu tiên mới phải.
Còn nữa, hắn nói hắn sẽ bảo vệ cô? Là bảo vệ cô hay là vì có cái thai này nên hắn mới bảo vệ cô?
Mắc kẹt trong một mớ suy nghĩ hỗn loạn, Sở Nghinh vừa mới bình tĩnh suy nghĩ lại được một chút thì đã tự mình cười nhạo chính mình rồi.
Rốt cuộc cô đang ảo tưởng điều gì đây? Nghĩ rằng hắn làm tất cả những điều này là vì yêu mình như lời hắn nói sao? Lúc mới nghe hắn nói hắn yêu cô, cô còn phát tởm đến buồn nôn, nhưng sao bây giờ cô lại muốn tin điều đó chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì hậu quả sau quá trình dài hắn dùng thuốc hủy hoại thần kinh của cô, nên đầu óc cô thực sự có vấn đề nghiêm trọng rồi?
- Tiểu Nghinh?
Cốc cốc cốc!
- Tiểu Nghinh, em tắm xong chưa?
Tiếng gõ cửa gấp gáp, có mấy phần thúc giục từ bên ngoài truyền tới đã cắt đứt mạch suy nghĩ lan man của Sở Nghinh.
Ân Viêm đứng bên ngoài vừa gõ cửa vừa nhìn đồng hồ, vừa sốt ruột vừa lo lắng.
Gọi hai lần không nghe tiếng Sở Nghinh trả lời lại, hắn càng mất kiên nhẫn mà gọi thêm mấy tiếng liên tục.
- Tiểu Nghinh? Em làm gì trong đó lâu vậy?
- Tiểu Nghinh, em có nghe thấy thì trả lời anh.
Hơn nửa tiếng rồi, bác sĩ Đường nói em không được ngâm mình quá hai mươi phút.
Tiểu Nghinh, em tắm xong rồi thì nhanh ra ngoài đi.
Ngâm lâu quá không tốt cho cả em và con, tiểu Nghinh, em có sao không đấy?
Ở bên trong phòng tắm, Sở Nghinh nghe tiếng gọi mình cũng cố gắng đáp lời.
Đồng thời cũng nhanh chóng rời khỏi bồn tắm và lấy áo choàng mặc vào.
- Tôi ra ngay đây.
.
Đam Mỹ Sắc
Lúc đáp lại Ân Viêm xong, cô cũng đã tới cửa và chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
Nhưng cô thử vặn mở mấy lần rồi mà vẫn không dấu hiệu mở được cửa.
Vốn định tự xử lý nhưng đã hơn năm phút mà vẫn chưa mở được cửa, cô đành phải mở lời nhờ đến người đàn ông đang đứng đợi bên ngoài.
- À thì, Ân Viêm, anh có thể thử mở cửa từ bên ngoài không? Hình như tôi bị kẹt rồi.
Ân Viêm đứng ở ngoài nghe được vậy liền khẩn trương trả lời cho cô yên tâm.
- Để anh thử.
Vừa nói hắn vừa thử vặn nắm cửa mấy lần, thử cả chìa khóa để kiểm tra, sau đó lại tăng thêm lực tay để vặn mở cửa, cứ tưởng lần này cũng như mấy lần trước, nhưng hắn không ngờ vừa dứt khoát đẩy cửa một cái thì cánh cửa cũng lùi vào bên trong, còn hắn vì bất ngờ mà lao về phía trước theo phản xạ tự nhiên.
Sở Nghinh đứng sau cánh cửa cũng may không bị cửa va vào, nhưng lại đụng phải người đàn ông mới xông đến bất thình lình.
Hai người đứng bất động nhìn nhau khá lâu mà quên cả phản ứng tiếp theo.
Bốn mắt đối diện không có bất kỳ sự phân tán sự chú ý nào khác, trong mắt chỉ có duy nhất đối phương.
Tư thế của hai người không chỉ quá mức thân mật mà còn có thêm mấy phần ám muội nữa.
Sở Nghinh vẫn