Chính vì không biết tại sao mình lại bị đưa đến đây nên Ân Điềm càng phải đề phòng hơn.
Cô nhìn ngó xung quanh một cách cẩn thận, đã sẵn sàng để bỏ chạy thoát thân rồi, không ngờ ngay đúng lúc đứng lên khỏi chỗ ngồi thì cánh cửa liền mở ra, Phong Dực sải bước đi vào, trên mặt treo một nụ cười hết sức lưu manh.
- Em muốn đi đâu vậy, vị hôn thê của anh?
Nhìn thấy người đàn ông đang từng bước đến gần, Ân Điềm đã hoảng hồn bất động tại chỗ rồi.
Cô vô thức lùi sát lại ghế vừa ngồi, một tay bám chặt trên lưng ghế, cuối cùng đến mức ngồi phịch xuống ghế.
Đôi mắt long lanh mở to không dám chớp giây nào, đề cao cảnh giác ở mức cao nhất, dù trong lòng đang tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn phải cố gắng phô trương thanh thế.
- Anh, anh lại muốn làm gì hả? Phong Dực, tôi nói cho anh biết.
Bây giờ Mục Nhiễm đang đợi tôi.
Nếu như cô ấy thấy tôi không đến, chắc chắn sẽ báo cho anh cả biết.
Anh sẵn sàng đối đầu tiếp với anh cả của tôi rồi chứ?
Đối phó với một cô gái suy nghĩ quá đơn giản như Ân Điềm, Phong Dực không cần tốn quá nhiều chiêu trò.
Anh ta nhếch môi cười khẩy, nụ cười trên môi nói rất rõ ràng là đang chế giễu suy nghĩ non nớt của Ân Điềm.
- Em khỏi cần phải lấy Ân Viêm ra làm lá chắn.
Anh cũng nói với em rồi còn gì, cậu ta và anh là bạn thân hơn hai mươi năm, thân hơn anh anh em ruột, nếu em cũng thương anh cả của em thì không nên đẩy cậu ta vào thế khó xử chứ.
Huống hồ, hôm nay anh mời em đến đây cũng chỉ muốn ăn một bữa cơm với em thôi.
Anh còn chưa làm gì quá đáng mà, đúng không?
Ân Điềm nắm chặt túi xách trong tay, từ từ điều chỉnh lại hô hấp, đợi bình tĩnh được một chút rồi mới nói tiếp với anh ta.
- Nếu đã là lời mời thì tôi có quyền chấp nhận hoặc từ chối? Vậy thì ngại quá, tôi không muốn ăn cơm với anh.
Phiền anh để tôi rời khỏi đây.
Dường như tất cả suy nghĩ lẫn hành động tiếp đến của Ân Điềm đều đã bị Phong Dực suy đoán ra hết từ trước rồi, cho nên dù cô có nói gì hay làm gì thì anh ta cũng chẳng có vẻ gì là kinh ngạc cả, mà ngược lại còn bình tĩnh ứng phó nữa.
- Không cần vội, ăn một bữa cơm em cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.
Nhưng nếu em chọn bước ra khỏi cánh cửa này, em phải chắc chắn có thể hạ gục được người của tôi ở bên ngoài đấy.
Ân Điềm liên tục tự nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, không thể quá liều lĩnh được, như vậy không những không thế thoát thân mà ngược lại có khi còn tự hại mình nữa.
Cô nín thở một lúc rồi từ từ lấy lại hô hấp bình thường, bấm bụng miễn cưỡng tạm thời nhẫn nhịn, dù sao cũng là ăn một bữa cơm thôi, cũng không có gì quá đáng sợ, cứ đồng ý trước rồi từ từ nghĩ cách cầu cứu sau vậy.
- Được, coi như anh lợi hại.
Thấy cô đã chịu ngồi yên lại chỗ rồi, Phong Dực mới gật đầu hài lòng.
Anh ta ngồi ở ghế đối diện với cô.
Chiếc bàn kiểu vuông với diện tích lớn như vậy mà chỉ có hai người, còn ngồi cách xa cả hai đầu như vậy đúng là không có điểm nào giống một bữa cơm bình thường được.
Quả nhiên là ngay sau đó, Phong Dực liền vỗ tay ra hiệu để nhân viên đem thực đơn đã chuẩn bị xong bày ra bàn.
Ánh mắt đầu tiên của Ân Điềm khi nhìn thấy nhóm đầu bếp và nhân viên nhà hàng đem ra một cái khay lớn bằng một chiếc giường đủ cho một người nằm, vừa đặc biệt cũng vừa vặn với kích thước của chiếc bàn ăn.
Bọn họ cẩn thận đặt chiếc khay đó xuống, toàn bộ quá trình đều vô cùng cẩn trọng và chuyên nghiệp.
Ân Điềm lại không dám tin vào những gì đang đập thẳng ngay mắt mình nữa.
Thứ cô đang nhìn thấy lại có thể gọi là đồ ăn sao? Đây là trò đùa biến thái mà.
Trên bàn dài là một cô gái khỏa thân, thức ăn được bày trí công phu hoa mỹ trên cơ thể cô gái, nói chính xác thì đây là một bàn tiệc sushi khỏa thân.
Với xuất thân của Ân Điềm đương nhiên không thể thiếu kiến thức về loại phong cách ẩm thực này, nhưng tư duy của cô lại phản đối kịch liệt kiểu sở thích biến thái này.
Không ngờ Phong Dực lại bắt cô phải ăn kiểu này với anh ta.
- Phong Dực, e là tôi không thể ăn bữa cơm này của anh rồi.
Sở thích vặn vẹo của anh khiến tôi vừa nhìn đã thấy buồn nôn.
Nhìn cô gái khỏa thân nằm giữa một cái khay phủ đầy đá lạnh, còn phải nằm bất động để làm dĩa đựng thức ăn, Ân Điềm vừa khó chịu vừa tức giận.
Cô định hất đổ hết mấy món ăn trên người cô gái để cô ta có thể thoát cảnh này.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động thì đã bị Phong Dực đe dọa trước rồi.
- Em muốn giúp cô ta thì cũng đừng dùng cách ngu ngốc này.
Tiệc sushi khỏa thân đối với một đầu bếp Nhật Bản không phải kiểu dung tục như em nghĩ.
Nếu em chưa cầm đũa lên đã hất đổ hết công sức của họ, chính là không tôn trọng tâm huyết của họ đấy.
Còn cô ta, đã nhận tiền làm việc mà không thực hiện đúng bổn phận, đương nhiên phải bồi thường rồi, hơn nữa chi phí còn cao hơn gấp mấy lần so với tiền lương cô ta được nhận.
Em nghĩ em đang giúp cô ta nhưng thực tế lại là hại cô ta.
Ân Điềm tức đến thở mạnh từng hơi, nhìn sang những đầu bếp đang đứng phía sau với vẻ mặt hậm hực khó chịu, cô cũng nhụt chí vài phần, khi nhìn lại gương mặt thiếu đòn của Phong Dực, cô liền hận không thể cắn chết anh ta ngay.
- Nếu muốn giúp cô ta thì em nên ngồi xuống và bắt đầu ăn đi.
Thời gian em ăn càng nhanh thì cô ta đỡ phải chịu lạnh hơn.
Ân Điềm nghiến răng trừng mắt nhìn tên đàn ông đối diện, không kiêng dè gì mà tranh luận đến cùng với anh ta.
- Đối với họ đúng là chỉ đang làm nghệ thuật, nhưng với anh không phải chỉ đang để thỏa mãn tâm lí biến thái vặn vẹo của mình thôi sao?
Phong Dực cầm ly rượu lên lắc nhẹ mấy cái rồi đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ.
- Đúng là vị hôn thê của anh, rất hiểu anh đấy.
- Em có biết để có thể làm mâm đồ ăn thế này thì những người mẫu được chọn đều phải là xử nữ không? Mà em cũng biết rồi đấy, cứ hễ nhìn thấy xử nữ thì anh lại không nhịn được.
Câu cuối cùng của anh ta đã cảnh giác cho Ân Điềm chắc chắn anh ta lại chuẩn bị thực hiện hành vi điên rồ gì đó.
Cô trợn tròn mắt hoảng hốt, lớn tiếng đặt ngược lại câu hỏi.
- Anh muốn làm gì hả?
Phong Dực chỉ nhìn cô và nở một nụ cười bí hiểm, không thèm trả lời câu hỏi của cô đã cầm đũa lên.
Sau đó dứt khoát dùng đôi đũa trực tiếp nhét thẳng vào vị trí giữa hai đùi đang khép chặt của cô người mẫu.
Vì đầu của cô người mẫu hướng về phía Ân Điềm nên cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng biểu cảm đau đớn lại cố cắn chặt răng chịu đựng của cô ta.
Hành động hơn cả súc sinh của Phong Dực thực sự đã chọc cô giận dữ đến cực hạn rồi.
- Phong Dực, tên biến thái nhà anh, dừng lại ngay!