Phải vào đến phòng của mình và đóng cửa lại chắc chắn rồi, Trương Lạc Lạc mới buông lỏng cảnh giác.
Bà ta đứng giữa phòng, lưng đưa về hướng cửa, cũng là đang đưa về hướng người đứng bên cạnh cửa phòng vốn không dám nhúc nhích nãy giờ.
- Chuyện tôi dặn, cô làm đến đâu rồi?
Sau khi Trương Lạc Lạc dứt lời, người đứng phía sau cũng chưa trả lời ngay mà còn ngập ngừng một lúc mới dám lên tiếng, tông giọng lại nhỏ vô cùng.
- Thưa mẹ, con, con đã theo lời dặn của mẹ, đưa chiếc hộp cho Sở Nghinh rồi.
Nghe được kết quả do người kia thông báo, Trương Lạc Lạc rốt cuộc cũng cười hài lòng.
Bà ta chậm rãi xoay người để nhìn trực tiếp người đối diện.
Bà ta bước từng bước đến gần Tố Hân, đưa hai tay đặt lên hai bên vai đang run bần bật của Tố Hân, chưa dừng lại việc cố tình nhồi nhét thêm bao nhiêu suy nghĩ sai lệch vào đầu cô.
- Hân Hân, làm tốt lắm.
Chỉ cần đứa con của Ân Viêm không thể chào đời nữa.
Ta có thể yên tâm đón con của A Bá về, để A Bá trở thành người thừa kế Ân gia.
Lúc đó cháu nội của ta, nhất định cũng trở thành con trai của con và A Bá.
Con sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Ân gia này.
Để đạt được điều đó, thì con nhất định phải nghe lời ta, con hiểu rồi chứ?
Tố Hân không dám ngẩng đầu nhìn bà ta, cho dù cô cứ cúi gằm mặt từ đầu đến cuối nhưng cô cũng đoán được gương mặt hiện tại của bà ta có bao nhiêu đáng sợ.
Cô nắm chặt góc váy, cố kìm nén sự run rẩy.
Vì bản thân từng mất con nên cô biết rất rõ nỗi đau đó như thế nào, vậy mà bây giờ cô lại vì lợi ích của bản thân làm hại đến đứa con vô tội của Sở Nghinh, cướp đi quyền làm mẹ của người ta.
Từ sau khi nhận được tin của Ân Điềm, Tố Hân đã biết chắc chắn chuyện Ân Bá có con riêng bên ngoài, và chuyện này cũng đã sớm đến tai của Trương Lạc Lạc, thái độ của Trương Lạc Lạc cũng rất rõ ràng, chính là muốn đón đứa con riêng này về Ân gia, đưa Ân Bá lên vị trí thừa kế, và sau đó sẽ giao đứa bé này cho cô nuôi dưỡng.
Như vậy, chỗ đứng của cô ở Ân gia đã bắt đầu lung lay rồi, chính vì lợi dụng được điểm yếu này của cô nên Trương Lạc Lạc mới yêu cầu cô đem một món quà đến tặng cho Sở Nghinh, mục đích chính là để dọn đường cho Ân Bá sau này.
Và cô cũng không có lựa chọn nào khác là phải làm theo lời của bà ta, món quà mà bà ta chuẩn bị cho Sở Nghinh, cô vừa ngửi qua đã biết đó là gì rồi.
Trong lòng mặc dù có vô vàn nỗi sợ, có cảm giác cắn rứt, áy náy, thậm chí là tội lỗi nhưng nếu cô không làm vậy thì sớm muộn gì cô cũng mất hết tất cả, mất chỗ đứng ở Ân gia nếu Ân Bá và Trương Lạc Lạc đưa cả ả nhân tình của Ân Bá về đây, mất cả Ân Bá và cuộc hôn nhân này nếu anh ta quyết định li hôn với cô để ả tình nhân kia trở thành vợ hợp pháp, danh chính ngôn thuận bước vào cửa Ân gia.
Đó mới là những điều khiến cô sợ nhất, cho nên cô chỉ có thể nợ Sở Nghinh thôi.
- Hiện giờ ở Ân gia, Ân Viêm không tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ Đường Uyển.
Nhưng Sở Nghinh thì có vẻ dễ đối phó hơn, ít nhất thì ta có thể tin chắc là cô ta không đề phòng con.
Cho nên con phải tranh thủ thời gian, làm sao có thể khiến cô ta sảy thai càng nhanh càng tốt.
Con hiểu ý của ta rồi chứ?
Tố Hân nghe bà ta nói xong và hốt hoảng đến sợ hãi, vô thức lùi bước lại phía sau, suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống rồi.
Cô đã nghe theo lời dặn của bà ta, đưa đồ cần đưa cho Sở Nghinh rồi, kết quả xấu nhất chắc chắn là đúng ý muốn của Trương Lạc Lạc, nhưng không ngờ bà ta vẫn không đủ kiên nhẫn như vậy, còn muốn cô đẩy nhanh quá trình hơn nữa.
….……
Ân Viêm đã hỏi đến đây rồi, chỉ cần Sở Nghinh đáp lại thêm vài câu chặt đứt hoàn toàn tơ tưởng của hắn nữa thôi.
Nhưng tại sao lời đã đến cửa miệng rồi mà cô vẫn không cách nào thốt ra được, khi nhìn vào ánh mắt ẩn chứ mấy phần cô độc của hắn, tim cô lại cứ nhói lên từng cơn liên tục, sớm không còn nghe theo ý chí của cô nữa.
- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.
Cuối cùng tôi lại không thể về kịp sinh nhật của Điềm Điềm?
Ân Viêm đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nghe câu trả lời tuyệt tình nhất của cô rồi, nhưng không ngờ cuối cùng cô vẫn né tránh mà không trả lời.
Như vậy chỉ càng khiến hắn thêm mơ hồ, không thể biết chính xác được tâm tư của cô.
Nhưng nếu cô đã cố tình lãng tránh, thì hắn cũng không có quá nhiều dũng khí để tiếp tục ép hỏi nữa.
Hắn cầm tay của lên, ngón tay xoa nhẹ trên mu bàn tay còn dán băng cá nhân của cô, cất giọng trầm thấp.
- Nếu em muốn về, ngày mai anh liền đưa em về.
Từ thái độ của Sở Nghinh đối với mình bây giờ, Ân Viêm cũng phần nào đoán được là cô chưa nhớ hết những chuyện đã xảy ra trước phật đường, cô càng không biết hắn đang làm gì ở