Trước khi Ân Viêm và Sở Nghinh rời khỏi Thượng Hải để đến Bắc Kinh thì đã lo liệu cho tiệc sinh nhật của Ân Điềm gần như cơ bản rồi, còn những việc còn lại thì để dành lại cho Ân Pháp.
Tất cả các khâu từ hình thức trang trí bữa tiệc, thực đơn đến các tiết mục biểu diễn đều dựa theo sở thích của Ân Điềm mà chuẩn bị.
Vì là tiệc gia đình và cũng là tiệc sinh nhật của Ân Điềm thôi, Ân Viêm cũng không thể tham dự nên khách mời cũng chỉ có vài người bạn của Ân Điềm và Mục Nhiễm, còn có thêm vài đồng nghiệp của Ân Pháp ở Thượng Hải nữa.
Và điều quan trọng nhất mà Ân Viêm đã đặc biệt dặn dò rất kỹ, chính là không để phóng viên vào khu vực tổ chức tiệc, cho nên cảnh vệ được bố trí bảo vệ khá nghiêm ngặt.
- Mẹ đang nói gì vậy?
Vừa mới nghe một câu mệnh lệnh của Trương Lạc Lạc, điện thoại trên tay của Ân Điềm suýt nữa đã rơi mất.
Cô run rẩy cố nắm chặt nó lại, hơi thở lại đang bắt đầu mất ổn định.
Mà Trương Lạc Lạc nhận thấy phản ứng vừa khó tin vừa bất mãn của con gái thì bà ta càng kiên quyết thúc ép hơn.
- Con nghe không hiểu hay cố tình không hiểu đây.
Hay con thấy mình chưa đủ làm mẹ mất mặt à? Bây giờ mẹ lo chuyện anh trai con đã đau đầu lắm rồi, tình hình hiện tại, anh con đã thua Ân Viêm một ván rất lớn rồi, nếu chuyện của con và Phong Dực bị đồn ra ngoài, con nói xem còn còn mặt mũi quay về Ân gia không? Con không cần mặt mũi nhưng cả nhà chúng ta đều cần.
Nếu con đã gây họa thì nên tự mình chịu trách nhiệm thu dọn tàn cuộc đi, đừng đem phiền phức về ảnh hưởng đến anh con.
Nghe Trương Lạc Lạc nói một mạch rõ ràng như vậy, Ân Điềm cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Phong Dực! Chính là Phong Dực đã đến gặp Trương Lạc Lạc và đem chuyện tối hôm đó nói với bà nên bà mới bắt cô phải gả cho anh ta.
Phong Dực, đúng là cô đã đánh giá quá thấp độ đê tiện của anh ta rồi.
Mấy lần anh ta đến đe dọa cô, cô cũng chỉ nghĩ rằng cùng lắm anh ta chỉ đùa giỡn một vài lần thôi.
Nhưng không ngờ anh ta thực sự kéo Trương Lạc Lạc vào để làm bàn đạp giúp mình, coi như anh ta đã thắng rồi.
Chỉ có điều, cô nghĩ nát óc vẫn không hiểu rốt cuộc là vì sao Phong Dực lại muốn cưới mình đến vậy.
Anh ta nổi tiếng là một công tử ăn chơi phóng túng, phụ nữ một ngày có thể đổi ba đến bốn người, nếu kết hôn rồi chẳng phải tự cắt đứt thú vui hưởng lạc thường ngày sao? Với lại tại sao anh ta lại chọn cô làm đối tượng kết hôn của mình chứ? Nếu là vì muốn mượn thế lực của Ân gia thì không có chút sức thuyết phục nào cả, anh ta đã là bạn thân của Ân Viêm rồi, muốn mượn danh thế của Ân gia cũng dễ như trở bàn tay, đâu cần phải dùng phương thức kết hôn này.
Hơn nữa, một người như Phong Dực cũng không vĩ đại đến mức có thể hy sinh thú vui thường ngày của mình vì lợi ích gia tộc được.
Như vậy, cuối cùng thì lí do khiến anh ta nhất định phải cưới cô là gì đây?
Nếu không nói đến Phong Dực, dù cho là Phong Dực có đem chuyện tối hôm đó ra thương lượng với Trương Lạc Lạc thì sao chứ? Nếu Trương Lạc Lạc có thể nghĩ cho cô một chút thì Phong Dực cũng không thể dễ dàng đạt được mục đích như vậy.
Nhưng trong mắt bà thì chuyện con gái mình bị một tên khốn cưỡng gian không những không khiến bà đau lòng muốn bảo vệ con gái mà ngược lại chỉ là nỗi ô nhục đối với bà, là việc khiến bà mất mặt và sợ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của con trai bà ở Ân gia mà thôi.
Trong lòng bà, đứa con gái này có hay không cũng không hề quan trọng, khi nào cô giúp ích được cho việc giành quyền thừa kế của Ân Bá thì khi ấy bà còn có thể coi cô là con gái, còn nếu không thì bà sẵn sàng bỏ rơi cô để không ảnh hưởng đến con trai bà.
Haha! Cô đúng là rất có phúc mới có được một người mẹ đối xử vô cùng đặc biệt với mình như vậy.
- Không phải trước giờ con còn yêu quý Ân Viêm hơn cả anh trai cùng một mẹ sinh ra của con sao? Nếu con thích làm em gái của cậu ta như vậy thì mẹ đang giúp con còn gì.
Ai mà không biết tình bạn thân hơn anh em giữa cậu ta và Phong Dực, con gả cho Phong Dực thì đúng thân lại càng thêm thân đó thôi.
Nghe những lời Trương Lạc Lạc nói mà Ân Điềm cũng chỉ biết cười lạnh một tiếng, cất giọng nhẹ nhàng không rõ cảm xúc như thế nào nữa.
- Nếu mẹ đã nghĩ như vậy thì tại sao vẫn còn bắt con phải làm vật hy sinh cho anh hai chứ? Con cũng đâu cần phải có nghĩa vụ đó.
Còn không để cơ hội cho Trương Lạc Lạc đáp lại thì cô lại nói thêm.
- Mẹ yên tâm, con sẽ không để chuyện của con làm mất mặt của mẹ đâu.
Không phải chỉ cần gả cho Phong Dực thôi sao? Con gả là được thôi.
Nói xong, cô cũng không đợi nghe Trương Lạc Lạc nói câu nào mà đã chủ động cúp máy trước.
Cô vừa mới cúp máy thì Mục Nhiễm cũng vừa mở cửa đi vào.
- Điềm Điềm.
Mục Nhiễm cầm theo một chiếc váy dạ hội màu hồng phấn, ánh kim lấp lánh làm điểm chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Với tâm trạng vô cùng phấn khởi, cô vừa gọi Ân Điềm vừa khoe thành tích thay Sở Nghinh.
- Điềm Điềm, cô xem, đây là quà sinh nhật mà tiểu Nghinh đã tự tay chuẩn bị cho cô đấy.
Bản thiết kế độc quyền, ngạc nhiên chưa nào?
Ngay từ giây phút mà Mục Nhiễm bước vào thì Ân Điềm đã cố gắng lén lau sạch nước mắt, để đối diện với cô ấy trong trạng thái tốt nhất.
Có lẽ Mục Nhiễm vẫn chưa nhìn ra nụ cười của cô đang có bao nhiêu gượng gạo, có khi còn khó coi hơn cả khóc nữa.
Cô nhìn bộ váy dạ hội Mục Nhiễm cầm đến, thực sự cũng kinh ngạc đến xúc động, không ngờ là Sở Nghinh lại tốn công chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cô như vậy.
Ân Điềm đưa tay cầm lấy một chiếc váy mà bất động mất mấy giây.
Thấy cô như vậy nên Mục Nhiễm mới ngờ vực gọi cô mấy lần.
- Điềm Điềm, Điềm Điềm.
Cô sao vậy?
Mục Nhiễm vừa gọi vừa nhìn theo hướng nhìn của Ân Điềm thì mới nhìn thấy một chiếc váy dạ hội còn để nguyên trong thư vẹn trong hộp.
- Điềm Điềm, đây là....cô đã có váy rồi sao?
Ân Điềm nghe Mục Nhiễm hỏi thì mới nhìn lại chỗ để chiếc váy dạ hội trên giường.
Cô đã nhận được chiếc váy này trước khi gọi điện thoại cho Trương Lạc Lạc, bởi vì chiếc váy này là do Phong Dực sai người đưa đến, còn gửi thêm một lời nhắn muốn cô phải mặc nó trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, anh ta còn nói có chuyện vô cùng quan trọng cần tuyên bố.
Bây giờ nhìn lại chiếc váy đó, giống như nhìn thấy một thứ gì đó khiến cô vô cùng kinh hãi.
- Không phải, đó là hàng thiết kế bị lỗi.
Tôi đương nhiên sẽ mặc chiếc váy này rồi.
Cô thu hồi tầm mắt đang hướng về phía chiếc váy dạ hội trên giường, biểu hiện thái độ bình thường nhất khi đối diện với Mục Nhiễm, cất giọng khẳng định chắc