Sau khi tranh cãi chuyện của Ân Điềm và Phong Dực, Sở Nghinh liền bắt đầu chiến tranh lạnh với Ân Viêm.
Nhưng vừa sáng sớm thức dậy thì cô vẫn chạm mặt hắn đầu tiên.
Hai người tuy ở cùng một phòng nhưng đi qua đi lại lại không nói với nhau được câu nào.
Ân Viêm nhìn cô lạnh lùng phớt lờ mình như vậy thì trong đương nhiên không thể dễ chịu rồi.
Mấy lần hắn đều muốn nói chuyện rõ ràng lại nhưng Sở Nghinh thì không có thái độ hoan hỉ muốn nghe hắn nói.
- Tiểu Nghinh, em định cứ như vậy mãi sao? Chuyện của Điềm Điềm em để nó tự mình xử lý đi.
Anh biết em rất quan tâm nó, nhưng tiểu Nghinh, Điềm Điềm lớn rồi chứ không phải còn nhỏ nữa, em định quản chuyện hôn nhân của nó mãi à? Hơn nữa, chuyện này đúng là anh đã mở đường cho Phong Dực, nhưng em cũng nên nghĩ lại xem, rốt cuộc lời nói của ai có giá trị nhất trong chuyện này? Nếu thím hai không gật đầu thì dù anh có làm gì cũng chỉ là đánh trống góp vui thôi.
- Điềm Điềm mặc dù là em gái của chúng ta nhưng cũng chỉ là em họ.
Dù nó thân với chúng ta thế nào thì vẫn không thể cãi lại chính mẹ ruột của nó được.
Bây giờ em muốn giúp nó thoát khỏi hôn ước này không phải chỉ đơn giản tuyên chiến với Phong Dực là xong, mà em phải đối đầu với thím hai đấy.
Sở Nghinh vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, đang tháo khăn bọc tóc vừa gội xong xuống thì Ân Viêm đã đến giành lấy khăn lau tóc của cô.
Hắn nhẹ nhàng bắt đầu lau hết nước đọng dưới phần đuôi tóc.
Hắn vừa lau vừa tranh thủ thời gian giải thích từng vấn đề với cô.
- Em thử nghĩ xem, nếu Phong Dực đã đem chuyện đó nói với thím hai rồi.
Sao bà ta còn chưa tìm chúng ta hỏi tội? Đó là bởi vì bà ta đang đợi chúng ta tự chui đầu vào rỏ nữa thôi.
Bà ta vốn dĩ cũng không hề yêu thương Điềm Điềm, tất cả những gì bà ta làm đều vì con đường thừa kế của Ân Bá.
Nếu như bây giờ chính bà ta đã hứa với Phong gia rồi, thì Điềm Điềm không thể thoái hôn được, em nghĩ đến lúc đó ai sẽ là người bị hại nhiều nhất?
Đáng lẽ ra với tâm trạng hiện giờ của Sở Nghinh thì cô không nên ngồi im nghe Ân Viêm nói những lời như thế này nữa.
Nhưng không hiểu tại sao mà cô lại chẳng có chút thái độ phản kháng nào từ lúc hắn lau tóc cho mình, còn vô cùng kiên nhẫn nghe hắn nói hết nữa.
Khi cô từ từ bình tĩnh lại rồi, suy nghĩ cẩn thận mới nhận ra đúng là nếu không phải Trương Lạc Lạc đưa ra quyết định sau cùng thì một mình Phong Dực cũng không thể tạo nên sóng gió lớn như vậy được.
Hơn nữa nếu Trương Lạc Lạc đã biết chuyện rồi thì tại sao bà ta vẫn im lặng mà không có bất kỳ động thái nào mượn chuyện xảy ra với Ân Điềm mà đối phó với Ân Viêm chứ? Chẳng lẽ bà ta đang giữ việc này làm lá bài cuối cùng sao?
Nhưng tại sao cô lại lo lắng hắn có bị Trương Lạc Lạc tính kế không? Cho dù hắn phải đối đầu trực tiếp với bà ta thì cũng đâu phải việc của cô.
Phải chứ, bởi vì nếu lúc này hắn thua mẹ con Trương Lạc Lạc thì cô sinh ra đứa con này để hắn giành quyền thừa kế hoàn toàn trở nên vô nghĩa rồi.
- Cho nên anh cũng giống bà ta, vì quyền lợi của vị trí thừa kế này mà có thể hy sinh Điềm Điềm?
Từ đầu đến cuối, không biết là Sở Nghinh đã cố gắng gán ghép bao nhiêu tội danh cho Ân Viêm rồi, đến mức hắn liên tục lặp lại những lời đã giải thích trước đó rồi.
- Cho dù có xảy ra chuyện của Điềm Điềm hay không thì Trương Lạc Lạc vẫn chưa đủ khả năng đối phó với anh đâu.
Nếu chúng ta xen vào chuyện hôn sự của Điềm Điềm, không phải sẽ bị Trương Lạc Lạc đẩy vào thế bị động, mà là phải làm sao để giải thích với bà nội đây? Hôn ước trước kia giữa hai người họ là do bà nội đồng ý.
Nếu bây giờ em đem tất cả bất mãn trong lòng em đến nói trước mặt bà nội, em nghĩ bà sẽ như thế nào?
Nghe Ân Viêm nhắc lại, Sở Nghinh cũng không cách nào phản biện được nữa.
Đúng là nếu chuyện của Ân Điềm và Phong Dực lộ ra thì người chịu đả kích nặng nhất có thể là Ân lão thái phu nhân.
Ân Điềm là đứa cháu gái duy nhất của bà, dù Ân Kiến Thành không phải do bà sinh ra nhưng bà chưa từng vì chuyện này mà đối xử khác đi với Ân Điềm.
Bà yêu thương Ân Điềm như vậy, nếu bà biết chính tay bà đã gián tiếp hại cháu gái thì sao bà có thể chịu nổi cú sốc này đây.
- Tiểu Nghinh, không phải anh dễ dàng đồng ý với Phong Dực.
Anh hứa với em, nếu Phong Dực không giữ đúng lời hứa, anh nhất định sẽ đưa Điềm Điềm về.
Thấy trạng thái của Sở Nghinh dịu lại được một chút rồi, Ân Viêm mới nói thêm mấy câu để cô có thể bớt lo lắng hơn.
Sở Nghinh nhìn thẳng vào trong gương, thấy rõ từng hành động cử chỉ săn sóc của người đàn ông đang lau tóc cho mình, bất giác lồng ngực lại dậy sóng khó hiểu.
Tâm trạng hiện giờ của cô đúng là rối rắm đến bức bách, cô và Ân Điềm bây giờ có thể được xem là đồng bệnh tương liên rồi, cô không thể cứu được chính mình nên chấp niệm muốn giúp Ân Điềm trong lòng cô mới mạnh liệt đến như vậy.
Không ngờ cô lại càng không có khả năng giúp Ân Điềm nữa.
Cốc cốc cốc!
Bầu không khí yên ắng trong phòng đã bất ngờ bị phá vỡ vì tiếng gõ cửa từ bên ngoài, ngay sau đó là giọng của Châu Vũ truyền vào.
- Tiên sinh, phu nhân.
Bộ phận y tế vừa thông báo đã có kết quả xét nghiệm huyết thống rồi.
Lão gia mời hai vị xuống phòng khách.
Ân Viêm và Sở Nghinh nghe được thông báo này liền vô thức nhìn nhau ngay.
- Cậu lui xuống trước đi.
.......!
Vừa có kết quả xét nghiệm huyết thống cho con của Sở Nghinh, trên dưới Ân gia lúc này còn nhộn nhịp hơn cả mở tiệc nữa.
Cũng dễ hiểu thôi vì trong lòng tất cả bọn họ đều đang tự coi đây là hồng môn yến dành cho Ân Viêm và Sở Nghinh mà.
Ân Viêm đưa Sở Nghinh ra khỏi phòng sau khi đã chuẩn bị xong, vừa đến gần cầu thang thì lại vô tình chạm mặt Ân Diệu.
Có lẽ Ân Diệu cũng là bị Ân Kiến Sương gọi về nhà tổ để chứng kiến một sự kiện lớn nhất từ trước đến nay ở Ân gia.
Anh vốn chẳng quan tâm gì đến chuyện tranh quyền đoạt vị giữa bọn họ, nhưng bởi vì người bị bọn họ công kích là Sở Nghinh nên anh mới trở về.
Ân Diệu nhìn thấy Sở Nghinh lại thân thiết đứng bên cạnh Ân Viêm, trong lòng vừa khó chịu vừa tức giận.
Anh vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ đau lòng của cô tối qua, chẳng lẽ chỉ vì Ân Viêm nói vài ba câu dỗ dành thì cô liền tha thứ cho hắn, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Còn Ân Viêm vẫn có thể mặt dày giữ chặt lấy cô như vậy?
- Tiểu Nghinh, cô vẫn ổn chứ? Tối hôm đó...!
- Em trai, hình như cậu lại quên mất thân phận của