Tiếng khóc cố kìm nén trong ngực của Sở Nghinh sắp bật thành tiếng nức nở rồi, cho nên cô càng dồn sức mà cắn chặt lên mu bàn tay của mình đến mức cảm nhận rất rõ cơn đau từ da thịt.
Vòng tay của người đàn ông phía sau càng siết chặt thì nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn.
Mặc dù Sở Nghinh không quay mặt lại nhưng Ân Viêm vẫn biết cô đang khóc, dù hắn không trực tiếp nhìn thấy gương mặt của cô ở hiện tại nhưng đoán được cô đang cố chịu đựng như thế nào, cứ mỗi lần nghe một tiếng nức nở cố kìm nén của cô thì hắn lại liên tục đặt một nụ hôn từ trên đỉnh đầu cô xuống tấm lưng vẫn đang run rẩy của cô.
........!
Khi nghe thấy tiếng động cơ khởi động xe, Ân Điềm đang ngồi trên ghế đã ngay lập tức đứng bật dậy và chạy rất nhanh đến bên cạnh cửa sổ để nhìn xuống bên dưới cổng.
Quả nhiên cô có thể vừa vặn nhìn thấy xe của Phong Dực đã di chuyển, anh ta bắt đầu lái xe rời khỏi vị trí đã đứng yên cả một buổi tối.
Còn Mục Nhiễm ở bên này thì cũng tranh thủ chút thời gian mà mở điện thoại ra để xem tin nhắn vừa nhận được.
Cô vừa trả lời tin nhắn vừa quan sát nhất cử nhất động của Ân Điềm.
“Thế nào rồi?”
Bởi vì người đang nhắn tin là Phong Dực nên Mục Nhiễm mới sợ bị Ân Điềm nhìn thấy, cô tranh thủ trả lời nhanh nhất có thể.
“Tôi đã dỗ Điềm Điềm rồi.
Đến lượt anh thực hiện việc đã hứa”
Tin nhắn vừa được gửi đi chưa đầy hai giây thì Phong Dực đã gửi lại một tệp tài liệu, kèm theo một lời nhắn.
“Đây là tài liệu chi tiết về chuyến khảo cổ sắp tới của Ân Pháp.
Đừng để cậu ấy biết là tôi đưa cho cô đấy”
Lúc Mục Nhiễm mới đến cổng Đế Cư thì đúng lúc bắt gặp xe của Phong Dực đang dừng ở gần đó.
Vốn dĩ cô cũng không muốn quan tâm nhưng không ngờ là Phong Dực lại chủ động bắt chuyện với cô trước, mà điều kiện của anh ta cũng không có gì quá khó so với cô.
Anh ta chỉ nhờ cô nếu đã đến tìm Ân Điềm rồi thì tận dụng chút cơ hội nói giúp anh ta mấy câu trước mặt Ân Điềm, nếu cô có thể khiến cho Ân Điềm suy nghĩ lại thì cô đặt ra yêu cầu gì, anh ta cũng sẽ đáp ứng.
Coi như một công đôi việc, mục đích mà Mục Nhiễm đến đây cũng là vì để an ủi Ân Điềm, mà bảo cô nói giúp cho Phong Dực để mối quan cứu vãn mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không phải yêu cầu gì quá khó, mà ngược lại cô cũng có thể yêu cầu anh ta giúp mình lấy thông tin liên quan đến Ân Pháp nữa.
Huống hồ, bản thân cô cũng không cảm thấy Phong Dực và Ân Điềm có gì không thể đến với nhau.
Còn tưởng sẽ bị Ân Điềm phát hiện mình đang làm chuyện mờ ám, không ngờ Mục Nhiễm đã đọc và trả lời tin nhắn xong ngẩng đầu nhìn lại thì vẫn thấy Ân Điềm vẫn còn đứng bên cạnh cửa sổ như bị câu mất phồn phách vậy.
Cô bất lực thở dài một hơi và lắc đầu, để điện thoại xuống rồi đứng lên, đi tới đứng cạnh cô ấy.
- Người đã đi mất rồi, cô còn đứng nhìn gì nữa vậy.
Muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi nào.
Mặc dù bị Mục Nhiễm kéo vào trong nhưng ánh mắt của Ân Điềm hình như vẫn có gì đó còn rất lưu luyến, chỉ là vẫn đang cố gắng che giấu với người khác cũng như che giấu đối với chỉnh bản thân mình.
…...!
Hôm nay Sở Nghinh lại dạy rất sớm nên đã ra ngoài vườn dạo một vòng.
Vì còn rất sớm nên chỉ có vài người làm vườn ở xung quanh.
- Là đại thiếu phu nhân đó sao? Sớm vậy mà đại thiếu phu nhân đã dậy rồi à?
Bước chân của Sở Nghinh bất chợt phải dừng lại khi nghe một giọng nói truyền đến từ phía sau.
Cô chậm rãi xoay người lại, tay theo phản xạ tự nhiên che chắn trước phần bụng đã nhô lên rõ nhưng nhờ dáng váy xòe mới che đi vài đường nét.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ người phụ nữ đang bước đến gần, hai chân cô lại dần trở nên mềm nhũn, mất dần cảm giác, mặt cũng biến sắc, hai mắt mở to đầy cảnh giác xen lẫn hoảng hốt, từng sợi dây thần kinh trong đại não đang không ngừng cảnh báo nguy hiểm.
Bước chân của Úc Hinh càng lúc càng nhanh hơn, cũng thu hẹp lại khoảng cách giữa bà ta và Sở Nghinh.
Đi cùng bà ta còn có vú nuôi và hai người hầu nữa.
Nhìn thấy Sở Nghinh đứng bất động một chỗ, bà ta còn cười rất thoải mái, tỏ thái độ hơi kinh ngạc.
- Đại thiếu phu nhân, không ai dạy cô gặp trưởng bối phải chào hỏi trước à? Hay là cô đang nghĩ mình mang thai cháu đích tôn của Ân gia nên không để ai vào trong mắt rồi?
Một tay Sở Nghinh để yên trước bụng, một tay thì giấu phía sau đùi đã lạnh toát mồ hôi.
Nhưng vì sợ khiến Úc Hinh nghi hoặc nên mới cố gắng cúi đầu chào bà ta một cái.
- Chào thím ba.
Ánh mắt Úc Hinh quét một lượt trên người cô một lượt muốn có bao nhiêu cay nghiệt liền có bấy nhiêu.
Sau đó dừng hẳn ở cái bụng đã nhô lên rõ thấy của cô, cố tình gây khó dễ.
- Đây là lễ nghi mà chị cả dạy cho cô à? Còn biết phép tắc nữa không vậy?
Bàn tay của Sở Nghinh dán sát đùi đã dồn hết sức nắm chặt lại để giữ bình tĩnh.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt của bà ta, cũng sợ bà ta sinh nghi nên không muốn gây chiến trực diện với bà ta.
Cô hít thở thật sâu một hơi, tay kia vẫn che chắn trước bụng, đang chuẩn bị gập người xuống cúi chào thì một cánh tay đã bất ngờ xuất hiện giữ cô đứng ở tư thế thẳng lưng, ngăn cản hành động tiếp theo của cô.
- Con dâu của tôi đang mang thai nên khó mà hành lễ với cô được.
Hay là để tôi hành lễ với cô vậy?
Nghe giọng của người đó đáp trả lại, Sở Nghinh mới quay mặt nhìn sang.
- Mẹ.
Cứ tưởng được một cơ hội tốt để dạy dỗ Sở Nghinh một chút, Úc Hinh không ngờ lại đụng phải Lý Huệ Tử ở đây, móng vuốt của bà ta vừa mới giương ra đã phải lập tức thu về rồi.
Dù trong lòng đang vô cùng bất mãn nhưng cũng không thể nào thể hiện ra mặt được, vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cười trông vô cùng gượng gạo.
- Chị cả, sao em dám chứ.
Em chỉ đang nói chuyện với đại thiếu phu nhân thôi, chị đừng hiểu lầm.
Đại thiếu phu nhân, đều là người một nhà cả, cháu đâu cần phải quan trọng lễ nghi vậy đâu chứ.
Sở Nghinh nhất định là đang rất kinh ngạc về tốc độ lật mặt của bà ta, vừa mới vài giây trước còn muốn làm khó dễ cô mà đến khi thấy Lý Huệ Tử xuất hiện thì trình độ nịnh nọt cũng phải lên mức thượng thừa.
Bà ta càng như vậy thì cô càng muốn biết rốt cuộc mỗi lần bà ta đứng trước mặt của Lý Huệ Tử có sợ bí mật của mình khi bại lộ thì sẽ phải xin Lý Huệ Tử tha thứ như thế nào không.
.
đam mỹ hài
- Tôi cũng hy vọng cô thực sự nghĩ như những gì cô vừa nói.
Lý Huệ Tử cũng chẳng lạ gì với một kẻ nhiều mặt như Úc Hinh nên bà cũng không muốn nhiều lời với bà ta, chỉ để lại một câu rồi đưa Sở Nghinh đi trước.
Đi cách xa chỗ của Úc Hinh một đoạn rồi, Lý Huệ Tử mới dừng lại và nhắc nhở.
- Sau này gặp những chuyện tương tự như vậy thì không cần phải nhẫn nhịn.
Ở Ân gia, nếu con đã nhịn thì sẽ phải nhịn mãi.
Nên nhớ, con làm dâu của ta chứ không phải những kẻ đó, cho nên không cần phải nhìn sắc mặt bọn họ mà hành xử.
Mặc dù đã đi khỏi tầm