Bình thường Ân lão phu nhân đã không ưa gì Sở Nghinh mà lại trong lúc bà nóng giận muốn bà xem quà của mình thì đúng là một hành động tự hủy mà.
Vậy mà Sở Nghinh vẫn duy trì một nụ cười tươi tắn trên môi, trực tiếp đẩy Tô Phỉ Thúy sang một bên rồi đi tới trước mặt Ân lão phu nhân.
Giữ một khoảng cách vừa đủ, nhìn sắc mặt của bà một lúc rồi nói.
- Bà nội, đêm qua có phải bà ngủ không ngon không ạ? Nếu cháu không nhìn nhầm thì tối qua bà đã gặp lại một vị cố nhân trong giấc mơ.
Nghe xong câu này của Sở Nghinh, kỳ lạ là Ân lão phu nhân không còn tức giận nữa mà chuyển sang kinh ngạc, hỏi vội.
- Sao cô lại biết chuyện này? Có phải cô học tà thuật ở đâu không?
Những người đang có mặt ở đây ai cũng đều nghi ngờ Sở Nghinh, sao lại có thể để cô nói năng sằng bậy mê hoặc Ân lão phu nhân chứ.
- Sở Nghinh, cô đang muốn làm gì nữa đây?
Sở Nghinh nghe Lý Huệ Tử hỏi mình nhưng cũng không trả lời lại, đến cả Ân Kiến Sương cũng không phải là ngoại lệ.
- Mẹ, đừng có nghe nó nói linh tinh.
Sở Nghinh, cô biết là cháu cũng có lòng nhưng bà nội lớn tuổi vậy rồi không tiếp nổi mấy trò đùa của cháu đâu.
Tô Phỉ Thúy đương nhiên cũng không thể để yên cho Sở Nghinh đạt được mục đích nên vẫn bày ra vẻ mặt vô cùng quan tâm để khuyên ngăn.
- Sở Nghinh, đừng đùa kiểu này, sức khỏe bà không tốt nên có thể gây họa đấy.
Trong khi ai cũng đang ra sức ngăn cản Sở Nghinh thì Ân Điềm lại ra mặt nói giúp, còn thẳng thừng đáp lời từng người nữa.
- Mọi người bị sao vậy? Chúng ta không phải ai cũng đều muốn bà nội vui vẻ đón lễ mừng thọ mà đã dốc hết sức lực rồi sao? Nhưng sao đến tiểu Nghinh thì lại không được đón nhận? Mọi người rõ ràng là có thành kiến với cô ấy mà.
Anh cả, anh đưa tiểu Nghinh về đây nhưng lại trơ mắt để cả nhà đối xử bất công với cô vậy sao?
Nhân lúc Ân Điềm đang ngăn những người kia lại thì Sở Nghinh lại tiếp tục nói với Ân lão phu nhân.
- Bà nội, vị cố nhân kia chính là cố tình đến tìm bà trong giấc mơ để xin lỗi bà vì đã không thực hiện được lời hứa đón sinh nhật tám mươi tuổi cùng bà.
Lời hứa dưới gốc anh đào năm đó, chưa từng thành hiện thực vì tưởng rằng người đã quên rồi.
Ai cũng còn đang tự cho rằng Sở Nghinh ăn nói linh tinh nên lại định lên tiếng ngăn cản cô, nào ngờ Ân lão phu nhân lại thay đổi hẳn thái độ.
- Đưa cho ta.
Sở Nghinh biết đã thành công được bước đầu rồi nhưng vẫn không tỏ thái độ đắc ý quá sớm, cô cẩn thận đưa chiếc hộp cho Ân lão phu nhân.
Vừa cầm được chiếc hộp, Ân lão phu nhân không chút do dự liền mở ra xem thử.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ trang phục bên trong, sắc mặt bà liền trở nên kích động, toàn thân như hóa đá.
Vì vậy mà Ân Kiến Sương và hai người chị dâu cùng em dâu mới định lấy món đồ do Sở Nghinh đem tới vứt đi.
- Mẹ, mẹ sao vậy?
- Còn hỏi gì nữa, chắc chắn là Sở Nghinh đã đem thứ vớ vẩn chọc giận mẹ rồi.
Mau đem vứt đi.
- Sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, mau lấy thứ đó ra đi.
Thấy ai cũng đang muốn lấy đồ của mình đi, Ân lão phu nhân liền quát một tiếng khiến ai cũng không dám làm gì nữa.
Bàn tay già nua của bà lão chầm chậm cầm bộ trang phục lên xem, động tác vô cùng chậm rãi vuốt ve trên những bông hoa anh đào được thêu trên cổ áo với phần ngực, khóe mắt nhăn nheo lại ướt từng giọt lệ.
Đột nhiên Ân lão phu nhân lại khóc nên nhất thời chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, chỉ riêng Sở Nghinh vẫn rất bình tĩnh để tiếp tục nói.
- Đã hứa cùng em đón sinh nhật hai mươi tám, nhưng em đã đợi rất lâu dưới gốc anh đào năm đó, cuối cùng anh đã không đến, vì ngày đó anh phải ở bên cạnh chăm sóc người phụ nữ và đứa con vẫn chưa có danh phận của anh.
Anh đã quên mất lời hứa mười năm trước đã dưới gốc anh đào, chiếc khăn tay anh tự thêu tặng em, em vẫn luôn mang theo bên mình, bức tranh anh đã vẽ cho em, anh nói sẽ tự tay làm cho em một bộ trang phục đẹp nhất cho em vào sinh nhật mười năm sau của em.
Nhưng cuối cùng em vẫn mãi mãi không nhận được.....!
Khi nghe Sở Nghinh thuật lại câu chuyện này, Ân Kiến Minh cũng bàng hoàng mà hỏi.
- Sở Nghinh, làm sao con lại biết những chuyện này?
Sở Nghinh vẫn chưa trả lời những câu hỏi xung quanh, khi kể câu chuyện bi thương kia, cô cũng không kìm được nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười thật bình yên.
- Người phản bội ta, phản bội lời hứa của mình, phản bội ước hẹn của chúng ta, nhưng ta vẫn luôn yêu người.
Ký ức đẹp nhất của ta chỉ mãi mãi dừng lại trước năm hai mươi tám tuổi.
Nhưng nửa đời còn lại của ta lại để nhớ về người.
Lúc Sở Nghinh nói xong thì Ân lão phu nhân cũng đang dần dần ngừng khóc rồi, bà ôm chặt bộ trang phục trong tay, đôi mắt già nua nhìn đứa trẻ đứng trước mặt, lại nhìn lần lượt từng đứa con của mình.
Xong lại quay về nhìn ngắm bộ trang phục trong tay.
- Đã sáu mươi năm rồi, ta đã đợi sáu mươi năm rồi, nhưng vẫn không đợi được ông ấy mang bộ trang phục đã từng hứa đến cho ta.
Đến lúc nghe Ân lão phu nhân nói thì tất cả cũng đang dần hiểu được câu chuyện nãy giờ.
Thì ra đó là mối tình không trọn vẹn của Ân lão phu nhân và Ân lão thái gia đã qua đời.
Đây là câu chuyện kỷ niệm của Ân gia nhưng với nhà Ân Kiến Thành thì không khác gì là đang bị chửi xéo cả, cho nên ông ta mới lập tức nổi giận với Sở Nghinh.
- Cô đang mắng tôi là nguồn cơn của bị kịch mà bà ấy đã chịu à? Đừng tưởng mình kể được vài câu chuyện vớ vẩn thì có thể đổ trách nhiệm lên người mẹ tôi.
Chuyện tình của vợ chồng Ân lão, đến cả Lý Huệ Tử cũng chưa từng được nghe.
Bà không nén được xúc động mà nhìn Sở Nghinh, bắt đầu nhìn cô với con mắt khác, còn giúp cô chặn miệng của Ân Kiến Thành lại.
- Cậu còn quậy nữa thì ra ngoài ngay.
Ân lão phu nhân cầm khăn tay lau sạch nước mắt, sau đó thì vẫy tay bảo Sở Nghinh đến ngồi