Sở Nghinh cố gắng phản bác lại tất cả những lời cáo buộc tự mình suy diễn của Ân Viêm, cứ hễ né được thì cô đều nghiêng mặt tránh đi, hai tay đang bấu chặt váy cũng đã run rẩy đến mức sắp không còn cảm nhận được gì nữa.
- Tôi đến đây để làm việc, chắc anh không muốn nhân viên của mình đều bàn tán xung quanh chứ.
Môi mỏng của người đàn ông vẫn đang kề sát bên tai của Sở Nghinh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngậm mút vành tai non mềm kia mà đùa nghịch, cũng chính vì khoảng cách này mà đã dọa cho Sở Nghinh sợ hãi không ngừng.
Hắn nghe xong lời phản biện của cô thì liền không nhịn được mà bật cười, lại còn cố tình hôn dọc theo cần cổ trắng ngần xuống đến xương quai xanh mảnh khảnh, chuyển mục tiêu từ trên xuống đây.
- Bàn tán? Em nghĩ bọn họ sẽ bàn tán cái gì đây? Là chủ tịch cùng phu nhân tình cảm rất mặn nồng ư? Hay là em ngoại tình và cho tôi đội mũ xanh? Hửm?
Sở Nghinh thực sự phát hoảng khi bị hắn truy hỏi như vậy, đáy mắt còn tràn ngập một tia phẫn nộ cùng uất hận mà trừng lớn nhìn thẳng vào hắn.
Cho dù trong lòng rất sợ hãi khi đối diện và gần hắn như vậy, thế nhưng chỉ cần hắn nhắc đến việc mình ngoại tình thì giống như là đang chạm đến điều cấm kỵ nhất của lòng tự trọng vậy.
Cô lấy hết dũng khí mà phản bác lại ngay.
- Tôi không có ngoại tình.
Ân Viêm, chắc anh không thể quên chính anh và kẻ đó mới là đồng lõa trong việc cưỡng bức người khác chứ.
Nhìn dáng vẻ vô cùng kiên cường thế này của cô, Ân Viêm vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt như đang giễu cợt, bàn tay đang vòng quanh eo nhỏ của cô thì bất chợt dùng sức để siết lại thêm một khoảng, giống như là đang ngầm cảnh cáo gì đó, và quả nhiên là cũng đang thì thầm bên tai cô mấy câu thể hiện ý chí của mình.
- Sở Nghinh à Sở Nghinh, không phải em vốn rất hưởng thụ hửm? Ăn xong rồi liền tố cáo, đúng là rất giống bản tính lẳng lơ của em, giỏi nhất là lợi dụng đàn ông.
Bị hắn sỉ nhục liên tục như vậy, Sở Nghinh đã nghe đến mức khí huyết đều sôi trào rồi, cô rất sợ hắn, sơ nhất là hắn sẽ lại dở những trò biến thái ở ngay chỗ này, hoặc là lại đe dọa cô làm theo ý của hắn.
Thế nhưng cô cũng không thể nhẫn nhục chịu đựng lâu hơn thế nữa, phẫn nộ mà hét lên một tiếng phản bác lại sự sỉ nhục của hắn.
- Tôi không có.
Đều là các người ép tôi.
Nhìn dáng vẻ dù đang run rẩy nhưng vẫn cố giương nanh vuốt mèo lên của cô thì Ân Viêm liền nhịn không được mà bật cười, điệu cười mang theo vài phần châm biếm cùng thanh âm bỡn cợt, vừa nói vừa quấn một lọn tóc của cô quanh ngón tay như một trò tiêu khiển.
- Tôi lại bị em qua mặt, lí do em chịu đưa Mục Nhiễm đến đây không phải là để Mục Nhiễm câu dẫn Trần Hy à? Việc này thành công thì em có thể yên tâm để Mục Nhiễm cho Trần Hy bảo vệ khỏi tôi.
Nhưng mà Sở Nghinh à, em tưởng rằng không có Mục Nhiễm thì tôi không thể khống chế được em hửm? Đừng quên là em vẫn còn Sở gia và Thương Sở của em vẫn chờ em bảo vệ.
Lời cảnh cáo rất rõ ràng, chỉ cần nghe một lần thôi là Sở Nghinh cũng đã hiểu ra hết được ý tứ của hắn rồi.
Mồ hôi từng giọt thấm ướt hết cả tấm lưng đang dán chặt vào tường, đại não không ngừng nhảy số, kinh hãi mà trợn mắt đề phòng, đến cả hít thở thôi cũng dè chừng rồi.
- Chuyện của bác sĩ Trần và Mục Nhiễm hoàn toàn là ngoài ý muốn, không có gì là giống như anh đang tự suy diễn cả.
Ân Viêm, anh muốn tôi làm gì tôi đều đã làm theo ý của anh rồi, và anh cũng đã hứa với tôi không đụng đến những người xung quanh tôi nữa.
Bây giờ anh lại muốn lật lọng?
Ngón tay thon dài của người đàn ông vẫn đang quấn lấy lọn tóc đen dài, tùy ý tạo thành hình dạng như mong muốn, Ân Viêm ghé môi qua một bên vai thon gầy của Sở Nghinh, hơi thở nam tính nóng rực phả vào da thịt mềm mịn, sau đó là thì thầm mấy câu.
- Em thử đoán xem.
Vốn dĩ em cũng chẳng tin tôi, không phải vẫn luôn dè chừng tôi mỗi giây mỗi phút ư? Nếu đã như vậy thì tôi cũng không tin được em, là em sau này sẽ hoàn toàn nghe lời tôi đấy.
Dứt lời, hắn cũng không một chút do dự đã há miệng ngậm vào xương lộ ra trên bả vai của cô, dùng sức cắn mạnh để lưu lại ấn ký đánh dấu chủ quyền của bản thân, còn bên tai thì nghe tiếng kêu đau của Sở Nghinh mới chịu nhả ra, cũng như tạm tha cho cô.
- Ân tiên.....thật xin lỗi, tôi đợi anh ở ngoài trước.
Cuộc nói chuyện của hai người bất chợt đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện bất chợt của Châu Vũ.
Khung cảnh ám muội trước cửa phòng thay đồ khiến cho Châu Vũ cũng không tránh khỏi lúng túng, phản ứng đầu tiên và nhanh nhất chính là cầm tập tài liệu trong tay lên che mặt lại để tạo thế quay lưng sang một hướng khác, đồng thời cũng biết ý mà tránh đi trước.
Còn bên này, hai người vừa bị bắt gặp cảnh thân mật bỏng mắt thế kia thì cũng không còn duy trì tư thế trước hay là sẽ tiếp tục những gì sắp làm.
Trong khi Sở Nghinh đã lúng túng đến xấu hổ thì Ân Viêm lại lộ ra một nụ cười đắc ý và hài lòng, hắn buông tay ra khỏi người cô, đồng thời cũng lùi lại mấy bước, trước khi xoay người đi còn để lại một cái nhìn đầy âm hiểm cho Sở Nghinh còn đứng bất động một chỗ.
........!
Cứ nghĩ đến những lời đe dọa của Ân Viêm lúc nào cũng rót bên tai thì Sở Nghinh lại không ngừng tính đến việc bỏ trốn, hoặc ít nhất là cũng có thể tránh được lần nào hay lần đó.
Hơn nữa từ hôm nay thì cô không những bị hắn giày vò hay bức ép ở Đế Cư thôi mà còn cả trong công việc nữa, là cô tự mình chui vào miệng cọp thì cũng chẳng thể trách ai được.
Buổi tập dượt đầu tiên của Mục Nhiễm kết thúc khá muộn và còn tiêu hao không ít năng lượng của một ngày dài.
Ân Viêm cũng chỉ đến giám sát hoạt động này một buổi sáng nên Sở Nghinh mới được tự do thở một chút, lẽ ra hắn nên về thẳng Đế Cư nhưng hóa ra lại quay ngược trở lại khu tập dượt dự án mới.
Sở Nghinh vì không biết là Ân Viêm quay lại nên Mục Nhiễm vừa thay đồ xong thì hai người còn chuẩn bị về chung, nào ngờ khi vừa mới xuống đến cầu thang liền chạm mặt với người không muốn gặp nhất.
Nhìn bóng đen cao hơn mình một cái đầu đứng chắn ngay trước mặt, cả Sở Nghinh và Mục Nhiễm đều dừng bước.
Đáy mắt của Sở Nghinh hiện rõ lên một cỗi sợ sệt và cảnh giác, ngay sau đó liền đưa mắt nhìn hai bên giống như đang tìm một con đường để tránh đi.
Và ý định này của cô cũng đã bị Ân Viêm nhìn ra, hắn chỉ cần tiến lên thêm hai bước nữa là hoàn toàn có thể vay bắt lấy cô giam trong phạm vi chỉ thuộc về mình.
Mặc dù đang bị dọa cho