Tưởng chỉ có mỗi mình Tô Phỉ Thúy cô ta là có người chống lưng thôi ư? Để đối phó với chiêu dựa vào người chống lưng này của cô ta thì Sở Nghinh cũng không thể kém cạnh được, cô còn có Ân lão phu nhân mà.
Vừa nói xong thì Sở Nghinh còn nhìn cô ta với một ánh mắt khiêu khích, đúng là cũng có chút tác dụng khi ép cho Tô Phỉ Thúy tức giận đến mặt mũi cũng méo mó cả nhưng vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cuời vô cùng gượng gạo.
- Đại thiếu phu nhân hiểu lầm rồi, tôi chỉ là lo lắng cho Viêm thôi.
Chuyến đi đến Thượng Hải lần này của Ân Bá rất rõ ràng là nhắm vào Viêm rồi, cho nên càng không thể xảy ra mâu thuẫn không cần thiết, làm ảnh hưởng đến chuyện quan trọng hơn.
Nghe những lời lẽ đáp trả của cô ta, Sở Nghinh cũng bị chọc giận không nhẹ, xem ra cô đã đánh giá quá thấp Tô Phỉ Thúy này rồi, ngoài mặt thì tỏ ra yếu đuối cam chịu nhưng cả một bụng mưu mô, cô còn đang nghi ngờ liệu Ân Viêm có phải quá say mê vị thanh mai trúc mã này mà không nhìn ra được vẻ mặt giả tạo của cô ta hay không.
Tình huống cũ rích này không ngờ vẫn xảy ra với cô.
- Tô tiểu thư quan tâm nhiều thật đấy, người khác không biết thì còn tưởng cô chính là Ân đại thiếu phu nhân đấy.
Khi nói đến câu sau thì ánh mắt của cô còn cố tình quét qua quan sát thử biểu cảm của Ân Viêm, thế nhưng hắn lại chẳng để lộ một chút cảm xúc nào, đúng là tâm tư khó đoán mà.
- Tô tiểu thư, cô nhọc lòng dựng nên một tình huống trùng hợp như vậy, không biết là có mục đích gì đây? Nếu như....!
Cô lại định tiếp tục áp đảo Tô Phỉ Thúy, nào ngờ còn chưa kịp nói đến câu thứ hai thì người đàn ông bên cạnh đã kéo cô nhét vào trong xe, đồng thời dặn tài xế đưa Tô Phỉ Thúy đến chỗ của Lý Huệ Tử.
Cửa xe đóng lại ngay sau khi Ân Viêm cũng đã ngồi vào chỗ, cũng chẳng cần hắn phải lên tiếng thì Sở Nghinh đương nhiên cũng không dám kháng cự nữa, vô cùng ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.
Hắn nhìn qua cô một lượt, nhàn nhạt ra lệnh cho Châu Vũ cho xe chạy.
- Em liên tục muốn so đo hơn thua với Phỉ Thúy rốt cuộc là vì điều gì? Tự thừa nhận mình là Ân đại thiếu phu nhân rồi?
Xe chạy được một đoạn thì Ân Viêm rốt cuộc cũng cất lời, câu đầu tiên vẫn là một câu hỏi dành cho Sở Nghinh.
Còn Sở Nghinh ngồi bất động một góc từ nãy giờ khi nghe hắn hỏi thì nhịp tim khó khăn lắm mới ổn định được nay lại loạn hơn cả chiến trường, tinh thần cũng theo đó mà căng thẳng theo.
Cô lấy hết can đảm mà nhìn thử vào mắt của hắn, ngay lập tức lại cụp mắt một cách hèn nhát.
- Còn không phải anh đã từng nhắc nhở tôi không được để bất cứ ai đánh bại sao?
Đúng vậy, chuyện Phùng Nhược Anh ba lần bốn lượt chèn ép cô đã khiến cô suýt nữa đã chết trong tay của Ân Viêm rồi.
Sao cô có thể quên được, nhưng lời hắn từng cảnh cáo cô chứ, nếu cô còn chịu đựng để người khác chèn ép mà cụp đuôi nhẫn nhịn thì người bị đánh sẽ là cô.
- Tôi không muốn bị đánh....!
Đáp án này của cô, chẳng phải là đã theo đúng kết quả mà Ân Viêm hắn tạo ra sao? Chẳng phải đây chính là điều mà hắn muốn nghe nhất ư? Nghe cô ngoan ngoãn làm đúng như ý của hắn.
Thế nhưng tại sao đáp án này lại khiến hắn khó chịu và buồn bực như vậy? Vừa rồi thấy cô không ngừng áp đảo Tô Phỉ Thúy,trong một khoảnh khắc nào đó hắn lại tự ảo tưởng rồi, hắn cho rằng cô vì mối quan hệ của hắn và Tô Phỉ Thúy nên mới phải hơn thua với cô ta, như vậy thì có nghĩa là cô thực sự coi mình là phu nhân của hắn, nhưng hóa ra không phải rồi.
Điều chỉnh lại cảm xúc đang hỗn loạn nhất thời, Ân Viêm lại nhẹ nhàng nâng khóe môi, bật cười một tiếng chế giễu.
Bàn tay hắn đưa qua chạm vào cằm thon nhỏ của cô, từ từ nâng lên cao, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Còn nhướn người qua và áp sát đến trước mặt cô.
- Em sợ tôi đến vậy hửm?
So với dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh lúc đối đầu với Ân Bá hay Tô Phỉ Thúy lúc nãy thì dáng vẻ bây giờ của Sở Nghinh đúng là đã khác một trời một vực, khi đối diện với Ân Viêm, cô lại run rẩy sợ hãi giống như đang đứng trước lưỡi hái tử thần vậy, đến hít thở cũng e dè từng giây nữa.
Ánh mắt hoảng loạn muốn né tránh nhưng lại không dám làm càn.
- Tôi, tôi không có.
Tô Phỉ Thúy đang yên đang lành ở Bắc Kinh lại chạy đến Thượng Hải để tìm anh, anh làm gì thì bản thân anh tự rõ, còn phải hỏi tôi làm gì nữa.
Cô phải lấy biết bao nhiêu dũng khí để nói ra được những lời này thì chắc cũng chỉ có bản thân cô mới biết.
Mà Ân Viêm sau khi nghe xong, trên mặt hình như có lộ một chút biểu cảm, chính là một tia hứng thú thì phải.
- Tôi làm gì? Em thử nói xem.
Sở Nghinh cố hít thở một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông đang ở rất gần mình, thôi thì đã lỡ nói thì phải nói cho hết, nếu không thì cô cũng biết hắn có thể nổi giận mà bóp chết cô hay không.
- Ân Bá ngoại tình bên ngoài, không phải anh cũng giống anh ta sao? Cho dù đúng là vậy đi nữa thì cũng không liên quan đến tôi.
Chẳng qua tôi chỉ vì được sống yên nên mới dạy dỗ Tô Phỉ Thúy một chút thôi.
Lúc nói mà cô còn chẳng dám nhìn thẳng vào người đối diện, chỉ toàn cụp mắt né tránh hết mức có thể.
Còn Ân Viêm lại nhìn cô với một ánh mắt có thêm chút hứng thú, cất giọng trầm thấp bên tai cô.
- Em cho rằng tôi qua lại với Phỉ Thúy?
Không nghĩ hắn còn hỏi lại nữa, Sở Nghinh lại phải tiếp tục gom hết dũng khí mà ngước mắt lên nhìn hắn, đáp lại câu hỏi của hắn.
- Không đúng sao? Cho dù không phải là Tô Phỉ Thúy thì còn có Thư Kỳ đấy.
Chẳng phải anh đang ngoại tình sao?
Những câu hỏi này, rất bình thường đối với một người vợ đúng nghĩa khi có bất kỳ nghi ngờ nào về những mối quan hệ bên ngoài của chồng mình thì đều có thể truy hỏi bất cứ lúc nào.
Thế nhưng với Sở Nghinh và Ân Viêm thì lại không phải như vậy, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thì có quyền gì mà can thiệp vào đời tư của đối phương chứ, hơn nữa, chắc chắn là Ân Viêm cũng sẽ không giải thích với Sở Nghinh những chuyện riêng của hắn, mà Sở Nghinh cũng đâu cần phải quan tâm chứ.
- Tôi ngoại tình?
Đối diện với một câu hỏi khá bất ngờ như vậy, Ân Viêm hơi nhếch môi cười với một chút hứng thú, bàn tay đang nâng cằm của Sở Nghinh lại từ từ chuyển xuống bên cổ của cô, ngón tay thon dài hữu lực dần siết lấy cổ thon nhỏ của cô, môi hắn kề sát bên mặt và tai của cô.
- Đừng quên em cũng đang ngoại tình.
Nghe hắn cố tình nhắc đến chuyện này, Sở Nghinh liền không thể chịu đựng được nỗi oan này nên mới phản bác lại ngay lập tức.
- Tôi ngoại tình? Tôi ngoại tình không phải là do anh ép sao? Chính anh là người đã dâng tôi cho người