Ngồi trong căn phòng vốn dĩ đã mang nặng một luồng không khí u ám rồi mà bây giờ Ân Viêm cũng không bật đèn nữa thì không gian xung quanh lại càng quỷ dị hơn nữa, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt lúc sáng lúc chìm chiếu rọi qua khe cửa sổ vào phòng, vài vệt sáng in lại trên nửa gương mặt góc cạnh của Ân Viêm.
- A Tiêu, em nói xem anh nên làm thế nào đây?
Chỗ ngồi của Ân Viêm cách bàn thờ đặt di ảnh của Ân Tiêu chỉ có vài bước chân, chỉ cần ngước mắt nhìn lên là hai con người của hai thế giới cách biệt âm dương đã đối diện như hiện diện ngay trước mắt vậy.
Hắn tựa vào chân bàn, hai chân cũng tùy ý một bên dũi thẳng, một bên thì co lại trước ngực để làm chỗ chống cho bàn tay đang cầm một chiếc máy bay giấy, mà bên cạnh hắn còn có rất nhiều chiếc máy bay giấy giống hệt như vậy nữa, còn có một chai rượu đã uống gần hết một nửa.
Hắn vừa xoay chiếc máy bay giấy trong tay qua lại, mắt vẫn luôn hướng về phía di ảnh, đem hết mọi buồn bực cùng tâm trạng nặng trĩu giải bày với người chẳng thể nào trả lời lại mình.
- Em luôn nói với anh nhất định phải làm chủ Ân gia, vì đó là điều mà cha luôn kỳ vọng.
Nhưng mà A Tiêu, đó đâu phải điều mà em mong muốn.
Điều mà em mong muốn không phải là cưới được Sở Nghinh sao?
Nói được một đoạn thì hắn lại tạm ngừng lại, sau đó cầm chai rượu bên cạnh lên uống hết một hơi dài đến khi không thể uống nổi nữa thì mới bỏ ra.
Trong đầu hắn không thể nào thôi nhớ lại những ngày tháng A Tiêu còn ở đây.....!
.........!
Tìm hết mấy vòng khắp Ân gia rồi, Ân Viêm tưởng chừng không thể tìm được Ân Tiêu nữa, nhưng cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy em trai đang trốn trong nhà kho sau vườn hoa.
Khi hắn mở cửa nhà kho ra thì nhìn thấy Ân Tiêu đang ngồi khóc trong tâm thế sợ hãi và đề phòng, thân thể gầy gò còn đang run rẩy.
- A Tiêu, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.
Ân Viêm vội vội vàng vàng ngồi xuống bên cạnh em trai, động thái đầu tiên chính là đưa tay xoa đầu cậu em trai đang cố nuốt chặt tiếng nấc.
- A Tiêu, đừng khóc, anh đưa em đi chơi.
Thấy Ân Tiêu mãi không có phản ứng gì, hắn mới phát hiện ra chiếc máy bay đồ chơi bị vỡ nát giấu dưới chân của em trai, liền cầm lên xem qua.
Và cũng vừa đúng lúc này thì Ân Tiêu lại trả lời lại hắn.
- Anh, cha không cho em chơi đồ chơi của anh.
Cha nói đồ chơi này là cho chủ nhân tương lai của Ân gia, không phải cho em, cha nói em là đồ vô dụng.
Không ngờ chính tai mình lại nghe được những lời hết sức đau đớn từ miệng của cậu em trai, Ân Viêm lúc đó mặc dù chỉ mới hơn mười tuổi nhưng hắn đã được dạy dỗ như một người trưởng thành từ rất nhỏ nên đương nhiên hiểu được chuyện này là như thế nào.
Cha của hắn và Ân Tiêu là Ân Kiến Minh luôn đặt kỳ vọng người thừa kế Ân gia lên người hắn, vì chỉ có hai đứa con trai nên hắn chính là tất cả hy vọng của cha mẹ, ngược lại thì Ân Kiến Minh lại coi Ân Tiêu như một nỗi nhục, chưa từng thừa nhận đứa con trai này, tất cả đều vì Ân Tiêu từ khi sinh ra đã không thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác, đầu óc chậm chạp và hạn chế rất nhiều khả năng học tập.
Cũng chính vì nhận thức được sớm chuyện này nên Ân Kiến Minh đối xử bất công với Ân Tiêu thế nào thì Ân Viêm luôn tìm đủ mọi cách bù đắp cho em trai, bảo vệ em trai bằng tất cả những gì mình có.
Lần đầu tiên hắn hạ quyết tâm sẽ thực hiện kỳ vọng của của cha mình, trở thành người thừa kế sau này của Ân gia cũng là vì muốn bảo vệ Ân Tiêu tốt hơn, chỉ khi hắn đủ mạnh thì sẽ không còn ai ức hiếp Ân Tiêu nữa.
- A Tiêu, không phải như vậy đâu.
Đồ chơi của anh sau này đều cho em hết cả, em muốn gì anh đều sẽ cho em.
Đừng khóc nữa, máy bay này hỏng rồi, để anh làm lại một cái mới cho em nhé?
Vừa xoa đầu dỗ em trai, Ân Viêm vừa lấy ra một tờ giấy màu trong túi áo, khéo léo gấp thành một chiếc máy bay và đưa cho Ân Tiêu.
- Đây, em xem có phải giống với máy bay em thích rồi không?
Suy cho cùng thì Ân Tiêu cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ đơn thuần hơn những đứa trẻ khác nên vừa thấy đồ chơi lạ thì cũng vui vẻ trở lại ngay, thích thú ném chiếc máy bay giấy khắp căn nhà kho chật hẹp.
Nhìn em trai chơi vui như vậy, Ân Viêm cũng thấy vui theo.
Đợi thêm một lúc nữa, hắn mới hỏi thêm em trai một câu.
- A Tiêu, có phải em rất ghét anh không? Vì anh mà em không được cha cho chơi đồ chơi, cũng vì anh mà em không được cha cho ra ngoài? Em có ghét anh không?
Mặc dù đang chơi máy bay rất Ân Tiêu cũng nghe được câu hỏi của Ân Viêm, cậu dừng động tác ném máy bay lại một lúc, nhìn sang anh trai ngồi gần đó, vừa lắc đầu cười cười vừa đáp lại rất dứt khoát.
- Em không ghét anh đâu, em thích anh nhất mà.
Anh lúc nào cũng là anh hùng trong lòng em.
Nghe được câu trả lời của em trai, cảm xúc của Ân Viêm cũng bắt đầu rẽ hướng theo nhiều lối khác nhau.
Ân Tiêu nói như vậy, có phải chỉ cần hắn làm tốt những gì Ân Kiến Minh yêu cầu, trở thành người thừa kế Ân gia thì sẽ có đủ sức mạnh để bảo vệ em trai không? Chỉ cần hắn giành được vị trí ưu tú nhất ở Ân gia, đánh bại Ân Bá thì Ân Kiến Minh sẽ thương Ân Tiêu hơn?
Cho nên, kể từ giây phút đó, hắn đã tự mình hạ quyết tâm nhất định sẽ giành được vị trí thừa kế Ân gia, chủ nhân tương lai của Ân gia chỉ có thể là hắn.
Ngoại trừ đấu với Ân Bá suốt mười mấy năm, Ân Viêm chỉ lo lắng duy nhất một việc là bảo vệ Ân Tiêu, hễ là bất cứ thứ gì hắn có thì đều sẽ chia cho Ân Tiêu.
Cậu em trai ngây ngô của hắn hóa ra đã trưởng thành rồi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ân Tiêu lại cười hạnh phúc như vậy, giống như ngày mà hắn tặng cậu chiếc máy bay giấy vậy.
- A Tiêu, hôm nay vui như vậy, có chuyện gì hay à? Có thể kể cho anh nghe không?
Đưa một lon nước cho Ân Tiêu đang ngồi bên ban công, Ân Viêm cũng tự kéo ghế ngồi xuống đối diện.
Còn Ân Tiêu thì cũng vừa dừng bút lại, hóa ra là vẽ xong tranh mà đã cắm cúi từ sớm giờ.
Cậu giơ bức tranh vừa vẽ xong lên cho anh trai xem, giống như lúc nhỏ vẫn thường khoe đồ đẹp với hắn vậy.
- Anh, đây là công chúa của em đấy.
Em muốn cưới công chúa, anh giúp em nhé!
Có lẽ suốt mười bảy năm,