Sở Nghinh vội vội vàng vàng chạy đến công ty, rất nhanh đã chạy lên được tới sân thượng.
Lúc này đúng là trước mắt cô là một khung cảnh rất hỗn loạn, rất nhiều nhân viên trong công ty đang vây kín cả cửa ra vào sân thượng, trên mặt từng người đều tràn ngập vẻ lo lắng, muốn Sở Bất Liên đi xuống khỏi khu vực nguy hiểm kia.
Toàn bộ nhân viên bảo an của công ty cũng đã có mặt ở đây, nhưng một điều khác với những gì mà Sở Nghinh đã nghe được từ mẹ của mình đó chính là, cha cô Sở Bất Liên không phải là đòi tự tử vì chuyện Thương Sở sắp phải tuyên bố phá sản mà đó chính là vì không thể nào chấp nhận được hành động của vợ mình.
- Bà đừng có bước qua đây.
Cho dù hôm nay bà có làm gì thì tôi cũng sẽ không xuống đâu.
Trừ phi bà đừng có quản chuyện hôn sự của tiểu Nghinh nữa, Sở Bất Liên tôi dù có phải ra đường ăn xin cũng sẽ không bao giờ để con gái phải chịu ấm ức.
Sở Bất Liên đứng trên lan can bên ngoài, chỉ cần trượt chân một cái hoặc là buông tay ra thì sẽ ngay lập tức ngã xuống dưới.
Còn chưa nói ở trên cao thế này thì sức gió càng lớn, thân thể già nua của ông trước những cơn gió này vô cùng yếu ớt, dường như có thể bị quật ngã bất cứ lúc nào.
Nhưng ông lại chẳng hề sợ hãi trước những nguy hiểm này, vẫn cương quyết phản đối hành động của vợ mình.
Nhìn cha đang đứng ở nơi nguy hiểm thế kia, Sở Nghinh vừa chạy tới đã hỏi ngay nhân viên bảo an gần đó.
- Đã gọi cho trung tâm cứu trợ chưa?
Vẻ mặt của nhân viên bảo an khi nghe Sở Nghinh hỏi đến chuyện này thì vừa có chút lúng túng vừa lo lắng, báo lại tình hình.
- Cô Sở, tất cả những con đường hướng đến tòa nhà này đều đã bị chặn lại hết rồi, đội cứu trợ mà chúng ta gọi đều không thể đến được.
Nghe nhân viên kia nói vậy, một cảm giác bất an lại cuộn lấy Sở Nghinh.
Toàn bộ các nhánh đường lớn nhỏ đều bị chặn hết sao? Đây rõ ràng là đuổi cùng diệt tận mà.
Nếu như cha cô thực sự ngã xuống đó mà không có nhân viên cứu hộ, như vậy không phải là.....Không, không được, tuyệt đối không được.
Nhưng chuyện tàn độc này ngoại trừ Ân Viêm thì còn ai dám làm chứ, cũng chỉ có hắn mới bám riết không buông tha cho Sở gia mà thôi.
Cách đó không xa là Kiều Thanh Thanh đang muốn gọi chồng mình quay lại, nhưng cũng không thể tránh khỏi xung đột.
- Lão gia, ông không thấy mình rất ích kỷ sao? Ông muốn dùng cách này để ép tôi không tiếp tục thúc ép tiểu Nghinh gả cho Ân Viêm nữa.
Nhưng sao ông không nghĩ đến Sở gia và hàng ngàn nhân viên của Thương Sở.
Họ sẽ ra sao nếu như bây giờ Thương Sở sụp đổ? Ông đã từng nghĩ đến liệt tổ liệt tông của Sở gia chưa? Họ đã gầy dựng nên Thương Sở và giao phó lại cho ông, nhưng bây giờ ông lại chỉ vì muốn bảo vệ con gái mà bỏ mặc tất cả những người đang đặt hết hy vọng vào ông.
Tôi biết ông thương con, nhưng ông cũng phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ chứ, bây giờ ông nhảy xuống đó rồi, Thương Sở cũng sẽ sụp đổ, vậy mẹ con tôi phải làm thế nào đây? Lúc đó có gả cho Ân Viêm hay không thì với tiểu Nghinh còn gì khác biệt không?
Sở Bất Liên đứng bất động bên ngoài lan can sau khi nghe hết những lời mà vợ mình nói.
Còn Sở Nghinh cũng vì những câu đó của mẹ mà mới bắt đầu suy nghĩ.
Cô nhìn người cha đã hy sinh cả đời này vì cô lại đang đứng trước cửa cửa giữa sự sống và cái chết, cũng là vì mình mà lựa chọn, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Đúng vậy, sao cô có thể ích kỷ như vậy được.
Hai mươi hai năm qua cô chưa từng phải chịu chút ấm ức gì, cha vì cô mà cho cô tất cả những thứ cô muốn, cho cô cuộc sống mà ai cũng ao ước, cô cìn mong gì hơn chứ, cô còn chưa làm được gì để báo đáp ông nữa mà.
Nếu chỉ cần gả cho Ân Viêm mà có thể cứu được cha, cứu được Thương Sở.
Vậy thì cô sẽ gả, một mình cô chịu chút ấm ức mà có thể đưa mọi thứ trở lại tốt đẹp như trước thì chút ấm ức này có là gì chứ.
Cô hít thở một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra gọi vào số trong danh thiếp, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, giống như luôn sẵn sàng nhận điện thoại của cô vậy.
Thế nhưng từ giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia lại không như tự nhiên lắm, giọng trầm khàn nặng nề, còn gầm gừ thở ra.
- Sở tiểu thư, không biết cô gọi cho tôi nhanh như vậy là muốn nói gì nữa đây?
Ân Viêm lại không hề che giấu hành động hiện giờ của mình, mặc kệ đang có người nghe mà hắn vẫn vỗ mấy cái liên tục vào cặp mông căng đầy của thư ký đang quỳ gối trước mặt, còn tăng nhanh tốc độ ra vào, truyền ra nhưng âm thanh vô cùng ám muội khiến ai cũng phải đỏ mặt ngại ngùng.
Đương nhiên là Sở Nghinh đang nghe rất rõ là đằng khác, cô cố gắng giữ cho bản thân không bị phân tâm, khi nghe những âm thanh đó, cảm giác ghê tởm tối qua lại bắt đầu từ từ tra tấn tinh thần cô.
- Ân tiên sinh, tôi đồng ý gả cho anh.
Bây giờ anh có thể tha cho Thương Sở rồi chứ?
Mặc dù đang ra vào trong thân thể của thư ký nhưng Ân Viêm vẫn chỉ chú tâm vào chuyện đang chơi đùa cùng Sở Nghinh.
Hắn nghe được câu trả lời cuối cùng của cô thì lập tức nhếch môi nở một nụ cười thỏa mãn.
Lại tiếp tục tăng nhanh tốc độ ở hạ thân, một tay kéo ngược tóc của thư ký bên dưới khiến cô ta phải rên la thật lớn, còn hắn vẫn ung dung ồ lên một tiếng.
- Đương nhiên rồi, phu nhân của tôi.
Ngoài miệng gọi cô một tiếng phu nhân, nhưng lại đang làm loại